[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Chương 47: Tiến Vào (1)
Tố Nhiễm Phương Hoa
04/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà cầm túi mà Tần Chí Quân đặt ở trên bàn với vẻ tò mò. Khi xem xong, bà ngạc nhiên nói: “Ôi, chất liệu đẹp quá.”
Nói xong, bà còn lấy chiếc váy kia ra cầm trên tay để nhìn, màu sắc không chỉ đẹp mà còn rất sáng, tươi đẹp mà không quá chói mắt và màu vàng trông rất dịu nhẹ. Hơn nữa cũng không biết là chất liệu gì mà khi sờ vào thấy rất mềm mại và dễ chịu.
“Chiếc váy này tốn không ít tiền phải không, thím chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp như vậy ở trong huyện chúng ta.”
Chu Tĩnh nhìn chăm chú, cái này không chỉ tốt thôi đâu mà còn là làn gió mới vừa thay đổi. Từ năm nay, dì nhỏ của anh ta bắt đầu kinh doanh quần áo nên anh ta cũng đã từng đi xem cửa hàng của dì ấy, những kiểu quần áo tương tự như thế này, không có năm mươi thì sẽ không mua được. Tiếp đó anh ta lại nhìn tới kẹo ở trên bàn, đoán chừng số tiền trợ cấp một tháng của Tần Chí Quân đều ở chỗ này cả.
Anh ta lại nhìn tới Cố Quyển đang ngại ngùng đứng đó bởi lời nói của Chúc Phượng Tiên. Dưới ánh đèn, trông cô trắng nõn nà và xinh đẹp tựa vầng hào quang.
Tự ngẫm trong lòng nếu như đây là đối tượng của anh ta thì anh ta cũng muốn đem cả thế giới tới trước mặt cô nhưng đáng tiếc lại không phải. Chỉ cần người ta còn chưa kết hôn thì anh ta vẫn có thể tranh giành, thế nhưng đó lại là Tần Chí Quân nên anh ta chỉ có thể kìm hãm những ý nghĩ kia.
Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp cả và Cố Uyển cũng vậy.
Sau khi cầm chiếc váy trở về phòng, cô định đi ngủ ngay nhưng lại vẫn không nhịn được mà đi thay. Chiếc váy chỉ dài tới đầu gối, cô mặc quần dài quanh năm nên cảm thấy có chút không quen nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc váy liền áo xinh đẹp ở trên người mình khiến cho khóe môi của cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Bên trong nhà họ Cố không có gương lớn còn trong phòng cô chỉ có một chiếc gương tròn to hơn bàn tay của đàn ông một chút, Cố Uyển cầm chiếc gương soi từ trên xuống dưới. Cô như thể không biết cô gái ở trong gương là ai, cũng không biết bản thân mình lại xinh đẹp tới như vậy.
Cô thay váy xong rồi gấp thật cẩn thận, ngay cả những nếp nhăn ở trên váy cũng được vuốt rất cẩn thận. Cô ôm má ngồi nhìn một lúc, trong lòng vui sướng như trào ra bọt nước. Trong cuộc đời cô chưa từng có thứ đồ nào đẹp tới như vậy, đẹp tới mức mà cô còn không nỡ mặc vào mà chỉ muốn nâng niu trân trọng.
Trước khi đi ngủ vào buổi đêm, Cố Uyển còn nghĩ cô phải đối xử thật tốt với Tần Chí Quân, tốt hết mức trong suốt quãng đời còn lại sau này.
Ngay khi ánh nắng ban mai vừa ló dạng, cô đã rời khỏi giường từ lâu. Cô mở hòm quần áo ra rồi đặt chiếc váy màu vàng một cách ngay ngắn ở lớp trên cùng bên trái hộp, cô cong môi lấy bộ quần áo mặc ở nhà ở bên phải vào rồi cất hòm quần áo đi với vẻ cẩn thận. Ly trà thường hay đặt ở trên hòm quần áo đã được cô bỏ trên bệ cửa sổ vào tối hôm qua.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô không ăn sáng mà cầm cây gậy gỗ hôm qua định đi ra ngoài thì gặp Cố Kim Thịnh đi từ bên ngoài vào. Ông vừa đi ra đồng về xong, thấy cô như vậy thì hỏi: “Con lên núi à?”
“Vâng.” Cố Uyển gật đầu.
Trên gương mặt đen như than của Cố Kim Thịnh lộ ra nụ cười hiếm hoi, ông gật đầu nói: “Con đừng có đi một mình, con gọi anh trai con đi cùng đi. Nhớ cẩn thận một chút, không được đi sâu vào bên trong, đi dạo bên ngoài xong thì về nhà ăn điểm tâm.”
Dứt lời, ông gọi Cố Siêu để thằng bé đi dạo trên núi với em gái.
Nghe được lên núi, Cố Siêu sáng mắt lên. Ngày hôm qua, em gái cầm về nhà bốn con gà rừng, một con đưa cho nhà họ Tần, một con hầm ở nhà vào hôm qua còn hai còn còn lại thì đem bán cho trạm thực phẩm được hơn bốn tệ.
Lúc đầu, nhà họ Cố hoàn toàn không thể tin nổi mộ người trầm lặng và sống nội tâm như Cố Uyển lại có thể săn đồ ở trên núi, cho dù đã có tiền lệ là bắt được chim sẻ nhưng dù sao bọn họ cũng không được chứng kiến tận mắt.
Theo như Cố Uyển kể sức mạnh của cô đã dần dần phát triển kể từ khi cô mười lăm tuổi, lúc đầu còn sợ người khác biết được sẽ chê cười nhưng may mà lần đó phát hiện ra cô có khí lực lớn đánh chim sẻ rất chính xác và vì muốn trong nhà có thêm thịt ăn nên cô mới thử đi lên núi săn gà rừng.
Chẳng có người nào trong gia đình nghĩ cô kỳ quặc, cô giải thích như vậy mà ai cũng tin. Có được một gia đình như vậy đúng là quá tốt, ngay cả ánh mắt của Cố Kim Thịnh nhìn cô cũng dịu dàng hơn nhiều.
Từ trước tới nay, ông luôn tỏ vẻ lạnh lùng.
Bà cầm túi mà Tần Chí Quân đặt ở trên bàn với vẻ tò mò. Khi xem xong, bà ngạc nhiên nói: “Ôi, chất liệu đẹp quá.”
Nói xong, bà còn lấy chiếc váy kia ra cầm trên tay để nhìn, màu sắc không chỉ đẹp mà còn rất sáng, tươi đẹp mà không quá chói mắt và màu vàng trông rất dịu nhẹ. Hơn nữa cũng không biết là chất liệu gì mà khi sờ vào thấy rất mềm mại và dễ chịu.
“Chiếc váy này tốn không ít tiền phải không, thím chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp như vậy ở trong huyện chúng ta.”
Chu Tĩnh nhìn chăm chú, cái này không chỉ tốt thôi đâu mà còn là làn gió mới vừa thay đổi. Từ năm nay, dì nhỏ của anh ta bắt đầu kinh doanh quần áo nên anh ta cũng đã từng đi xem cửa hàng của dì ấy, những kiểu quần áo tương tự như thế này, không có năm mươi thì sẽ không mua được. Tiếp đó anh ta lại nhìn tới kẹo ở trên bàn, đoán chừng số tiền trợ cấp một tháng của Tần Chí Quân đều ở chỗ này cả.
Anh ta lại nhìn tới Cố Quyển đang ngại ngùng đứng đó bởi lời nói của Chúc Phượng Tiên. Dưới ánh đèn, trông cô trắng nõn nà và xinh đẹp tựa vầng hào quang.
Tự ngẫm trong lòng nếu như đây là đối tượng của anh ta thì anh ta cũng muốn đem cả thế giới tới trước mặt cô nhưng đáng tiếc lại không phải. Chỉ cần người ta còn chưa kết hôn thì anh ta vẫn có thể tranh giành, thế nhưng đó lại là Tần Chí Quân nên anh ta chỉ có thể kìm hãm những ý nghĩ kia.
Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp cả và Cố Uyển cũng vậy.
Sau khi cầm chiếc váy trở về phòng, cô định đi ngủ ngay nhưng lại vẫn không nhịn được mà đi thay. Chiếc váy chỉ dài tới đầu gối, cô mặc quần dài quanh năm nên cảm thấy có chút không quen nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc váy liền áo xinh đẹp ở trên người mình khiến cho khóe môi của cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Bên trong nhà họ Cố không có gương lớn còn trong phòng cô chỉ có một chiếc gương tròn to hơn bàn tay của đàn ông một chút, Cố Uyển cầm chiếc gương soi từ trên xuống dưới. Cô như thể không biết cô gái ở trong gương là ai, cũng không biết bản thân mình lại xinh đẹp tới như vậy.
Cô thay váy xong rồi gấp thật cẩn thận, ngay cả những nếp nhăn ở trên váy cũng được vuốt rất cẩn thận. Cô ôm má ngồi nhìn một lúc, trong lòng vui sướng như trào ra bọt nước. Trong cuộc đời cô chưa từng có thứ đồ nào đẹp tới như vậy, đẹp tới mức mà cô còn không nỡ mặc vào mà chỉ muốn nâng niu trân trọng.
Trước khi đi ngủ vào buổi đêm, Cố Uyển còn nghĩ cô phải đối xử thật tốt với Tần Chí Quân, tốt hết mức trong suốt quãng đời còn lại sau này.
Ngay khi ánh nắng ban mai vừa ló dạng, cô đã rời khỏi giường từ lâu. Cô mở hòm quần áo ra rồi đặt chiếc váy màu vàng một cách ngay ngắn ở lớp trên cùng bên trái hộp, cô cong môi lấy bộ quần áo mặc ở nhà ở bên phải vào rồi cất hòm quần áo đi với vẻ cẩn thận. Ly trà thường hay đặt ở trên hòm quần áo đã được cô bỏ trên bệ cửa sổ vào tối hôm qua.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô không ăn sáng mà cầm cây gậy gỗ hôm qua định đi ra ngoài thì gặp Cố Kim Thịnh đi từ bên ngoài vào. Ông vừa đi ra đồng về xong, thấy cô như vậy thì hỏi: “Con lên núi à?”
“Vâng.” Cố Uyển gật đầu.
Trên gương mặt đen như than của Cố Kim Thịnh lộ ra nụ cười hiếm hoi, ông gật đầu nói: “Con đừng có đi một mình, con gọi anh trai con đi cùng đi. Nhớ cẩn thận một chút, không được đi sâu vào bên trong, đi dạo bên ngoài xong thì về nhà ăn điểm tâm.”
Dứt lời, ông gọi Cố Siêu để thằng bé đi dạo trên núi với em gái.
Nghe được lên núi, Cố Siêu sáng mắt lên. Ngày hôm qua, em gái cầm về nhà bốn con gà rừng, một con đưa cho nhà họ Tần, một con hầm ở nhà vào hôm qua còn hai còn còn lại thì đem bán cho trạm thực phẩm được hơn bốn tệ.
Lúc đầu, nhà họ Cố hoàn toàn không thể tin nổi mộ người trầm lặng và sống nội tâm như Cố Uyển lại có thể săn đồ ở trên núi, cho dù đã có tiền lệ là bắt được chim sẻ nhưng dù sao bọn họ cũng không được chứng kiến tận mắt.
Theo như Cố Uyển kể sức mạnh của cô đã dần dần phát triển kể từ khi cô mười lăm tuổi, lúc đầu còn sợ người khác biết được sẽ chê cười nhưng may mà lần đó phát hiện ra cô có khí lực lớn đánh chim sẻ rất chính xác và vì muốn trong nhà có thêm thịt ăn nên cô mới thử đi lên núi săn gà rừng.
Chẳng có người nào trong gia đình nghĩ cô kỳ quặc, cô giải thích như vậy mà ai cũng tin. Có được một gia đình như vậy đúng là quá tốt, ngay cả ánh mắt của Cố Kim Thịnh nhìn cô cũng dịu dàng hơn nhiều.
Từ trước tới nay, ông luôn tỏ vẻ lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.