Thập Niên 80: Nguyên Phối Trùng Sinh Đá Tra Nam
Chương 5: Chày Gỗ Đánh Em
Nguyệt Bán Loan
04/01/2024
Cú đá này đúng là dồn sức mà đá lệch luôn cửa, phát ra tiếng vang lớn, cả căn nhà như đang rung rung.
Hứa Hân sợ tới mức hét toáng lên, núp luôn xuống chăn.
Ngay sau đó, cửa được mở ra từ bên trong.
Hứa Cận tay cầm chày gỗ mặt lạnh ló đầu ra, lập tức đập xuống cái chân đang giơ lên của Hứa Quốc Khánh.
Bắp chân bị đánh đau đớn, Hứa Quốc Khánh ôm chân bắt đầu kêu gào:
"Ối dồi ôi chân tao! Hứa Cận mày..."
Hứa Cận lại giơ chày gỗ lạnh mặt tiếp tục đánh.
Lần đầu tiên đối mặt với Hứa Cận lạnh lùng vô tình như vậy, Hứa Quốc Khánh cũng e sợ, kéo cặp sách chạy ra ngoài sân.
Hứa Cận xách chày gỗ đuổi ra ngoài cửa, hung ác mắng:
"Nếu mày còn dám đã nữa, có tin tao đánh gãy chân mày không?"
"Mày điên rồi à?" Hứa Quốc Khánh theo bản năng lùi sau một bước, cảm thấy hôm nay Hứa Cận thật sự đáng sợ.
Tuy rằng sắc mặt hắn không tốt, nhưng không dám tiếp tục khiêu khích nữa, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Hứa Cận quay đầu, đúng lúc đối mặt với Hứa Như vừa chạy ra khỏi phòng.
Là đứa con máu mủ ruột thịt đầu tiên của Hứa Hồng Sinh, mặc dù Hứa Như là con gái, nhưng Hứa Hồng Sinh lại khá cưng chiều.
Trong mấy chị em, địa vị Hứa Như gần bằng Hứa Quốc Khánh.
Thường thì cô ta cũng như Hứa Quốc Khánh, đã quen thói cơm dâng tận miệng, nước rót tận mồm.
Nếu là ngày xưa, thấy Hứa Cận còn chưa nấu cơm, Hứa Như ắt sẽ làm ầm lên.
Nhưng hôm nay cô ta lại không dám nói câu nào...
Ban nãy chính cô ta thấy Hứa Cận giơ chày gỗ đuổi đánh Hứa Quốc Khánh.
Tuy không biết chị cả vốn tài giỏi lại ít nói và thành thật này phát điên cái gì, nhưng cô ta nên thức thời, không động vào thì tốt hơn.
Cô ta lập tức xuống bếp lấy bánh màn thầu còn thừa tối hôm trước, lại tới vạc dưa muối để bên cửa sổ vớt củ cà rốt kẹp vào bánh màn thầu, cầm cặp sách rồi cũng vội vàng đến trường.
Hứa Hân giờ mới học lớp sáu tiểu học, không cần phải đi học sớm.
Chỉ là lúc này con bé bị Hứa Cận dọa sợ, thành thật bò dậy, ngoan ngoãn ngồi trên giường, tay cầm chăn định gấp lại.
"Không cần gấp đâu." Giọng Hứa Cận dịu đi chút.
Nếu như Hứa Như được sinh ra làm Hứa Hồng Sinh cảm nhận được có con cái ruột thịt là cảm giác gì, vậy sự ra đời của Hứa Hân lại làm cho ông ta thất vọng khôn cùng...
Lúc sinh Hứa Hân, làm sản phụ cao tuổi nên Vệ Lan bị khó sinh, xuất huyết nhiều, suýt thì không giữ được mạng.
Theo như bác sĩ nói, sau này đừng nghĩ sinh con nữa, giữ được mạng là tốt lắm rồi.
Hứa Hân sợ tới mức hét toáng lên, núp luôn xuống chăn.
Ngay sau đó, cửa được mở ra từ bên trong.
Hứa Cận tay cầm chày gỗ mặt lạnh ló đầu ra, lập tức đập xuống cái chân đang giơ lên của Hứa Quốc Khánh.
Bắp chân bị đánh đau đớn, Hứa Quốc Khánh ôm chân bắt đầu kêu gào:
"Ối dồi ôi chân tao! Hứa Cận mày..."
Hứa Cận lại giơ chày gỗ lạnh mặt tiếp tục đánh.
Lần đầu tiên đối mặt với Hứa Cận lạnh lùng vô tình như vậy, Hứa Quốc Khánh cũng e sợ, kéo cặp sách chạy ra ngoài sân.
Hứa Cận xách chày gỗ đuổi ra ngoài cửa, hung ác mắng:
"Nếu mày còn dám đã nữa, có tin tao đánh gãy chân mày không?"
"Mày điên rồi à?" Hứa Quốc Khánh theo bản năng lùi sau một bước, cảm thấy hôm nay Hứa Cận thật sự đáng sợ.
Tuy rằng sắc mặt hắn không tốt, nhưng không dám tiếp tục khiêu khích nữa, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Hứa Cận quay đầu, đúng lúc đối mặt với Hứa Như vừa chạy ra khỏi phòng.
Là đứa con máu mủ ruột thịt đầu tiên của Hứa Hồng Sinh, mặc dù Hứa Như là con gái, nhưng Hứa Hồng Sinh lại khá cưng chiều.
Trong mấy chị em, địa vị Hứa Như gần bằng Hứa Quốc Khánh.
Thường thì cô ta cũng như Hứa Quốc Khánh, đã quen thói cơm dâng tận miệng, nước rót tận mồm.
Nếu là ngày xưa, thấy Hứa Cận còn chưa nấu cơm, Hứa Như ắt sẽ làm ầm lên.
Nhưng hôm nay cô ta lại không dám nói câu nào...
Ban nãy chính cô ta thấy Hứa Cận giơ chày gỗ đuổi đánh Hứa Quốc Khánh.
Tuy không biết chị cả vốn tài giỏi lại ít nói và thành thật này phát điên cái gì, nhưng cô ta nên thức thời, không động vào thì tốt hơn.
Cô ta lập tức xuống bếp lấy bánh màn thầu còn thừa tối hôm trước, lại tới vạc dưa muối để bên cửa sổ vớt củ cà rốt kẹp vào bánh màn thầu, cầm cặp sách rồi cũng vội vàng đến trường.
Hứa Hân giờ mới học lớp sáu tiểu học, không cần phải đi học sớm.
Chỉ là lúc này con bé bị Hứa Cận dọa sợ, thành thật bò dậy, ngoan ngoãn ngồi trên giường, tay cầm chăn định gấp lại.
"Không cần gấp đâu." Giọng Hứa Cận dịu đi chút.
Nếu như Hứa Như được sinh ra làm Hứa Hồng Sinh cảm nhận được có con cái ruột thịt là cảm giác gì, vậy sự ra đời của Hứa Hân lại làm cho ông ta thất vọng khôn cùng...
Lúc sinh Hứa Hân, làm sản phụ cao tuổi nên Vệ Lan bị khó sinh, xuất huyết nhiều, suýt thì không giữ được mạng.
Theo như bác sĩ nói, sau này đừng nghĩ sinh con nữa, giữ được mạng là tốt lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.