Thập Niên 80: Nguyên Phối Trùng Sinh Đá Tra Nam
Chương 4: Loại Vô Ơn
Nguyệt Bán Loan
04/01/2024
So ra thì Hứa Cận bị đánh ít hơn Hứa Hân nhiều.
Dù sao thì ngày nào cứ vừa mở mắt ra là cô đã làm việc, có món ngon đều không tranh giành, nhường cho các em hết.
Hứa Hân lại vì nhỏ tuổi hơi tham ăn, từng ăn vụng đồ ăn vặt của riêng Hứa Quốc Khánh, bị hắn giơ chân đạp bay ra ngoài.
Sự chấn động sau khi sống lại thời trẻ quá lớn làm tâm lý Hứa Cận bây giờ hoàn toàn rối loạn, mặc dù cô vẫn rất phiền chán Hứa Quốc Khanh, nhưng lúc này làm gì còn hơi sức đâu phản ứng hắn?
Cô coi như không nghe thấy, quấn chăn nằm lên giường.
"Chị cả, chị cho em hai đồng, em đưa cho anh nhé?" Hứa Hân sợ tới mức vội nói.
Chị cả trông có vẻ là lạ, chẳng lẽ là bị bệnh ư?
Lúc trước thi thoảng chị cả cũng bệnh nặng không dậy nấu cơm được.
Nếu thật là như vậy, chị sẽ lấy hai đồng để Hứa Hân đưa cho Hứa Quốc Khánh.
Bánh bao trắng mập ở đầu đường bên kia là ba đồng một cái, một đồng còn lại có thể mua trứng gà hoặc một phần súp hồ cay viên hoặc cháo bát bảo...
Hứa Hân cực kỳ thèm ăn, chỉ là trong nhà không có tiền.
Ngoài là con trai độc đinh trong nhà Hứa Quốc Khánh thi thoảng được bữa ngon, lại thêm chị hai Hứa Như thi thoảng cũng ra ngoài ăn, nó và chị cả ít có cơ hội này.
Hứa Quốc Khanh nghe thấy rõ cuộc hội thoại giữa hai người, lại càng không kiên nhẫn: "Tiền đâu? Mau đưa cho tao đi."
"Không có."
Hứa Cận bị tiếng ồn làm cho cực kỳ khó chịu, cất cao giọng với bên ngoài: "Muốn ăn thì tự làm, không ăn thì đổ."
Kiếp trước sau khi bố mẹ nuôi lần lượt qua đời, cô đã chịu bao nhiêu đắng cay cực khổ, chảy bao nhiêu nước mắt mới nuôi các em khôn lớn?
Cô chỉ dựa vào một hiệu cắt tóc nhỏ mà dám cắn răng đưa tất cả các em vào cánh cổng trường đại học.
Kết quả đám em này học hành biết chữ, cũng coi như trở nên nội bật rồi, lại đều giống Chu Hán Tường, coi thường người chị chỉ tốt nghiệp tiểu học này.
Thậm chí lúc cãi nhau, cô khóc nói năm đó vất vả không dễ, Hứa Quốc Khánh còn trợn to mắt.
Hắn nói gì mà nếu không vì cô ép hắn đi học ba năm, làm lỡ thời gian kiếm tiền của hắn, có khi hắn đã thành người giàu có từ lâu rồi.
Còn thành công lúc đó của hắn thì đều do hắn tự giành được, cũng có anh rể Chu Hán Tường nâng đỡ, chỉ riêng chị cả là cô thì chẳng có chút dính dáng nào.
Loại vô ơn này mà còn muốn cô làm trâu làm ngựa phục vụ ư, hãy nằm mơ đi.
"Ha, Hứa Cận, mày vẫn còn sức hử..."
Hứa Quốc Khánh vốn vô pháp vô thiên ở nhà đã quen, lúc này lập tức nổi giận, lại giơ chân hung hăng đạp cửa.
Dù sao thì ngày nào cứ vừa mở mắt ra là cô đã làm việc, có món ngon đều không tranh giành, nhường cho các em hết.
Hứa Hân lại vì nhỏ tuổi hơi tham ăn, từng ăn vụng đồ ăn vặt của riêng Hứa Quốc Khánh, bị hắn giơ chân đạp bay ra ngoài.
Sự chấn động sau khi sống lại thời trẻ quá lớn làm tâm lý Hứa Cận bây giờ hoàn toàn rối loạn, mặc dù cô vẫn rất phiền chán Hứa Quốc Khanh, nhưng lúc này làm gì còn hơi sức đâu phản ứng hắn?
Cô coi như không nghe thấy, quấn chăn nằm lên giường.
"Chị cả, chị cho em hai đồng, em đưa cho anh nhé?" Hứa Hân sợ tới mức vội nói.
Chị cả trông có vẻ là lạ, chẳng lẽ là bị bệnh ư?
Lúc trước thi thoảng chị cả cũng bệnh nặng không dậy nấu cơm được.
Nếu thật là như vậy, chị sẽ lấy hai đồng để Hứa Hân đưa cho Hứa Quốc Khánh.
Bánh bao trắng mập ở đầu đường bên kia là ba đồng một cái, một đồng còn lại có thể mua trứng gà hoặc một phần súp hồ cay viên hoặc cháo bát bảo...
Hứa Hân cực kỳ thèm ăn, chỉ là trong nhà không có tiền.
Ngoài là con trai độc đinh trong nhà Hứa Quốc Khánh thi thoảng được bữa ngon, lại thêm chị hai Hứa Như thi thoảng cũng ra ngoài ăn, nó và chị cả ít có cơ hội này.
Hứa Quốc Khanh nghe thấy rõ cuộc hội thoại giữa hai người, lại càng không kiên nhẫn: "Tiền đâu? Mau đưa cho tao đi."
"Không có."
Hứa Cận bị tiếng ồn làm cho cực kỳ khó chịu, cất cao giọng với bên ngoài: "Muốn ăn thì tự làm, không ăn thì đổ."
Kiếp trước sau khi bố mẹ nuôi lần lượt qua đời, cô đã chịu bao nhiêu đắng cay cực khổ, chảy bao nhiêu nước mắt mới nuôi các em khôn lớn?
Cô chỉ dựa vào một hiệu cắt tóc nhỏ mà dám cắn răng đưa tất cả các em vào cánh cổng trường đại học.
Kết quả đám em này học hành biết chữ, cũng coi như trở nên nội bật rồi, lại đều giống Chu Hán Tường, coi thường người chị chỉ tốt nghiệp tiểu học này.
Thậm chí lúc cãi nhau, cô khóc nói năm đó vất vả không dễ, Hứa Quốc Khánh còn trợn to mắt.
Hắn nói gì mà nếu không vì cô ép hắn đi học ba năm, làm lỡ thời gian kiếm tiền của hắn, có khi hắn đã thành người giàu có từ lâu rồi.
Còn thành công lúc đó của hắn thì đều do hắn tự giành được, cũng có anh rể Chu Hán Tường nâng đỡ, chỉ riêng chị cả là cô thì chẳng có chút dính dáng nào.
Loại vô ơn này mà còn muốn cô làm trâu làm ngựa phục vụ ư, hãy nằm mơ đi.
"Ha, Hứa Cận, mày vẫn còn sức hử..."
Hứa Quốc Khánh vốn vô pháp vô thiên ở nhà đã quen, lúc này lập tức nổi giận, lại giơ chân hung hăng đạp cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.