Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 46
Sơn Tra Hoàn Tử
31/10/2022
Rốt cuộc cô cũng thấy anh nhúc nhích, mỗi tay xách cổ áo một đứa lên đi tới bên cạnh giếng nước rồi dùng nước xối hai ba lần lên người chúng, sau đó anh dùng bàn tay còn to hơn cái mặt của con trai thô bạo xoa mạnh vài cái, tiếp tục xối nước...
Đáng thương cho hai đầu củ cải bị chính ba ruột mình đối xử như vậy, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn yên lặng mặc người khác chà đạp.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Cô lại nhịn không được đi qua: "Nước lạnh như vậy mà anh còn xối trực tiếp lên người bọn nhỏ, mấy đứa sẽ bị cảm lạnh đó."
Trình Gia Thuật quay đầu nhìn cô như thể đang chê cô nhiều chuyện: "Lắm chuyện, ở bộ đội ai cũng phải làm như vậy."
Lâm Nghiên Thu: "..." Cô nghi ngờ nếu bây giờ có súng nước thì Trình Gia Thuật nhất định sẽ thử nó trên người hai đứa con trai.
Tiểu Bảo thấy mẹ đến liền ủy khuất bĩu môi gọi: "Mẹ." Cậu bé vươn cánh tay ra muốn mẹ ôm mình.
Tam Bảo thấy vậy cũng học theo.
Hai đầu củ cải liều lĩnh nhào tới trên người Lâm Nghiên Thu để tìm cảm giác an toàn, thân thể nhỏ nhắn ướt sũng của hai đứa rất nhanh đã làm ướt váy của Lâm Nghiên Thu, làm lộ ra một mảng lớn đường cong cơ thể như ẩn như hiện, hơn nữa cổ áo có chút lỏng lẻo, chỉ cần khom lưng một cái liền lộ ra hai khối tròn đầy đặn...
Từ góc độ của Trình Gia Thuật thì thấy rất rõ ràng, sắc mặt anh tối sầm lại, sáng nay anh không muốn cô mặc cái váy này. Nhưng bây giờ thì anh chẳng thể dời mắt ra khỏi nó được, cho đến khi Lâm Nghiên Thu dịu dàng đưa hai đầu củ cải vào phòng, Trình Gia Thuật hít một hơi thật sâu kiềm chế cảm xúc rồi cũng nhấc chân đi vào theo.
Bước chân của những người lính trinh sát rất nhẹ nhàng, đi bộ gần như không có tiếng động.
Trong phòng, Lâm Nghiên Thu loay hoay thay quần áo cho hai đứa nhỏ, có lẽ vì thấy bọn chúng mới bị ba mình giày vò thê thảm nên Lâm Nghiên Thu đặc biệt yêu thương chúng, ngay cả khi nói chuyện cũng trở nên mềm mại và ấu trĩ hơn.
Đáng thương cho hai đầu củ cải bị chính ba ruột mình đối xử như vậy, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn yên lặng mặc người khác chà đạp.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Cô lại nhịn không được đi qua: "Nước lạnh như vậy mà anh còn xối trực tiếp lên người bọn nhỏ, mấy đứa sẽ bị cảm lạnh đó."
Trình Gia Thuật quay đầu nhìn cô như thể đang chê cô nhiều chuyện: "Lắm chuyện, ở bộ đội ai cũng phải làm như vậy."
Lâm Nghiên Thu: "..." Cô nghi ngờ nếu bây giờ có súng nước thì Trình Gia Thuật nhất định sẽ thử nó trên người hai đứa con trai.
Tiểu Bảo thấy mẹ đến liền ủy khuất bĩu môi gọi: "Mẹ." Cậu bé vươn cánh tay ra muốn mẹ ôm mình.
Tam Bảo thấy vậy cũng học theo.
Hai đầu củ cải liều lĩnh nhào tới trên người Lâm Nghiên Thu để tìm cảm giác an toàn, thân thể nhỏ nhắn ướt sũng của hai đứa rất nhanh đã làm ướt váy của Lâm Nghiên Thu, làm lộ ra một mảng lớn đường cong cơ thể như ẩn như hiện, hơn nữa cổ áo có chút lỏng lẻo, chỉ cần khom lưng một cái liền lộ ra hai khối tròn đầy đặn...
Từ góc độ của Trình Gia Thuật thì thấy rất rõ ràng, sắc mặt anh tối sầm lại, sáng nay anh không muốn cô mặc cái váy này. Nhưng bây giờ thì anh chẳng thể dời mắt ra khỏi nó được, cho đến khi Lâm Nghiên Thu dịu dàng đưa hai đầu củ cải vào phòng, Trình Gia Thuật hít một hơi thật sâu kiềm chế cảm xúc rồi cũng nhấc chân đi vào theo.
Bước chân của những người lính trinh sát rất nhẹ nhàng, đi bộ gần như không có tiếng động.
Trong phòng, Lâm Nghiên Thu loay hoay thay quần áo cho hai đứa nhỏ, có lẽ vì thấy bọn chúng mới bị ba mình giày vò thê thảm nên Lâm Nghiên Thu đặc biệt yêu thương chúng, ngay cả khi nói chuyện cũng trở nên mềm mại và ấu trĩ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.