Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 28: Mí Mắt Phải Giật Giật
Giang Kim Cửu
30/04/2024
Trên mặt Tô Đồng treo một nụ cười, cũng phất tay với bọn Lý Đạt từng lần.
Nhưng trong lòng: nắng quá đi, cậu ta còn muốn quay đầu lại bao nhiêu lần nữa vậy? Chân dài như vậy có thể đi nhanh chút hay không?
Rốt cục, bóng dáng của hai người cũng không còn nhìn thấy nữa, Tô Đồng vội vàng chạy về phòng.
Ngoại trừ Ngụy Quốc Hào lại tiếp tục trốn vào phòng đọc truyện tranh thì những người khác đều ngồi ở phòng khách quạt gió cho mát.
Tô Đồng đi đến bên cạnh Ngụy Tú Chi, vừa ngồi xuống thì Tôn Hồng Mai đã mở miệng:
"Có phải cái cậu bạn học tên Lý Đạt kia thích cháu hay không?"
"Phụt..."
Người phun một ngụm nước ra ngoài là Ngụy Tú Chi.
"Bạn học của chị thích chị á?"
Vẻ mặt cô ấy không tin nhìn chị họ của mình, sau đó lại nhìn về phía mẹ: "Sao con lại không nhận ra?"
Tôn Hồng Mai hừ lạnh:
"Chút suy nghĩ cỏn con ấy mà muốn tránh thoát ánh mắt của mẹ sao? Mẹ nói cho các con biết, các con đi đến trường là để học, đừng làm ra ba cái chuyện này cho mẹ."
Ngụy Tú Chi lập tức dựng thẳng ngón trỏ và ngón cái bên phía tay phải lên biểu hiện thái độ:
"Yên tâm, trong mắt con chỉ có thi đại học, tuyệt đối sẽ không làm ra ba cái chuyện này."
Tô Đồng cũng nói theo ngay: "Tuy rằng cháu không thi đại học, nhưng cũng không muốn tìm đối tượng sớm như vậy."
Tôn Hồng Mai yên tâm, ra hiệu bằng mắt với chồng, sau đó hai người trở về phòng.
Ngụy Tú Chi kề sát vào chị họ, hạ thấp giọng nói: "Chị nói xem họ trở về phòng để làm gì vậy?"
"Nghỉ ngơi chứ gì."
Tô Đồng nói xong thì bản thân cũng không tin câu trả lời của chính mình. Phải biết rằng, người ở quê ở thời đại này không có thói quen nghỉ trưa.
Đúng thật vậy, Ngụy Tú Chi lập tức nói ra một loại khả năng khác:
"Em cảm thấy có thể họ đang thương lượng chuyện gì đó, hơn nữa còn muốn gạt chúng mình. Chị nói xem là chuyện gì?"
Chuyện gì?
Tô Đồng nghĩ tới chuyện trước đó Tôn Hồng Mai đã nói với mình!
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Tô Hồng Mai nói với chồng:
"Nhìn thấy chưa? Cũng không phải là A Đồng không có ai thích. Phải nắm chắc việc này, ngộ nhỡ đến khi con bé có người mình thích, sẽ rất khó giải quyết."
Nếu không có người thích thì còn bảo sau khi kết hôn có thể vun vén tình cảm được, một khi có rồi thì khó mà nói.
Nếu cháu ngoại thật sự thích ai đó, bà ta cũng không nỡ làm ra chuyện chia cắt uyên ương.
Ngụy Quang Lượng thở dài, nói đã biết.
Sống sót qua khoảng thời gian giữa trưa nắng nóng nhất, Tô Đồng muốn đi ra ngoài, Ngụy Tú Chi ngại nóng ngồi ở nhà hưởng gió từ quạt.
Ai biết chân trước mới vừa bước ra khỏi cổng, mí mắt phải liên tục giật, làm cô nhớ đến một câu, giật mắt trái may mắn, giật mắt phải gặp tai ương.
Không phải là ông trời đang nhắc nhở cô sắp xảy ra chuyện gì đó chứ?
Nhưng trong lòng: nắng quá đi, cậu ta còn muốn quay đầu lại bao nhiêu lần nữa vậy? Chân dài như vậy có thể đi nhanh chút hay không?
Rốt cục, bóng dáng của hai người cũng không còn nhìn thấy nữa, Tô Đồng vội vàng chạy về phòng.
Ngoại trừ Ngụy Quốc Hào lại tiếp tục trốn vào phòng đọc truyện tranh thì những người khác đều ngồi ở phòng khách quạt gió cho mát.
Tô Đồng đi đến bên cạnh Ngụy Tú Chi, vừa ngồi xuống thì Tôn Hồng Mai đã mở miệng:
"Có phải cái cậu bạn học tên Lý Đạt kia thích cháu hay không?"
"Phụt..."
Người phun một ngụm nước ra ngoài là Ngụy Tú Chi.
"Bạn học của chị thích chị á?"
Vẻ mặt cô ấy không tin nhìn chị họ của mình, sau đó lại nhìn về phía mẹ: "Sao con lại không nhận ra?"
Tôn Hồng Mai hừ lạnh:
"Chút suy nghĩ cỏn con ấy mà muốn tránh thoát ánh mắt của mẹ sao? Mẹ nói cho các con biết, các con đi đến trường là để học, đừng làm ra ba cái chuyện này cho mẹ."
Ngụy Tú Chi lập tức dựng thẳng ngón trỏ và ngón cái bên phía tay phải lên biểu hiện thái độ:
"Yên tâm, trong mắt con chỉ có thi đại học, tuyệt đối sẽ không làm ra ba cái chuyện này."
Tô Đồng cũng nói theo ngay: "Tuy rằng cháu không thi đại học, nhưng cũng không muốn tìm đối tượng sớm như vậy."
Tôn Hồng Mai yên tâm, ra hiệu bằng mắt với chồng, sau đó hai người trở về phòng.
Ngụy Tú Chi kề sát vào chị họ, hạ thấp giọng nói: "Chị nói xem họ trở về phòng để làm gì vậy?"
"Nghỉ ngơi chứ gì."
Tô Đồng nói xong thì bản thân cũng không tin câu trả lời của chính mình. Phải biết rằng, người ở quê ở thời đại này không có thói quen nghỉ trưa.
Đúng thật vậy, Ngụy Tú Chi lập tức nói ra một loại khả năng khác:
"Em cảm thấy có thể họ đang thương lượng chuyện gì đó, hơn nữa còn muốn gạt chúng mình. Chị nói xem là chuyện gì?"
Chuyện gì?
Tô Đồng nghĩ tới chuyện trước đó Tôn Hồng Mai đã nói với mình!
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Tô Hồng Mai nói với chồng:
"Nhìn thấy chưa? Cũng không phải là A Đồng không có ai thích. Phải nắm chắc việc này, ngộ nhỡ đến khi con bé có người mình thích, sẽ rất khó giải quyết."
Nếu không có người thích thì còn bảo sau khi kết hôn có thể vun vén tình cảm được, một khi có rồi thì khó mà nói.
Nếu cháu ngoại thật sự thích ai đó, bà ta cũng không nỡ làm ra chuyện chia cắt uyên ương.
Ngụy Quang Lượng thở dài, nói đã biết.
Sống sót qua khoảng thời gian giữa trưa nắng nóng nhất, Tô Đồng muốn đi ra ngoài, Ngụy Tú Chi ngại nóng ngồi ở nhà hưởng gió từ quạt.
Ai biết chân trước mới vừa bước ra khỏi cổng, mí mắt phải liên tục giật, làm cô nhớ đến một câu, giật mắt trái may mắn, giật mắt phải gặp tai ương.
Không phải là ông trời đang nhắc nhở cô sắp xảy ra chuyện gì đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.