Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 32: Một Năm
Giang Kim Cửu
02/05/2024
Ban đầu bà ta có nghiêng về con gái thứ hai, dù sao cũng là ruột thịt, là dì ruột của Lục Mẫn, chắc chắn sẽ đối xử với đứa bé như là con mình đẻ ra.
Nhưng mà trải qua mấy ngày mùa quan sát, bà ta phát hiện cô con gái này có vẻ hơi lỗ mãng, ngốc nghếch, đến mẹ ruột là bà ta cũng ghét bỏ.
Xem ra nhìn cô cháu gái bên ngoại vẫn thuận mắt hơn, hơn nữa Tôn Hồng Mai phát hiện, sau học kỳ này con bé trở về cũng thay đổi một chút.
Nhưng thay đổi cụ thể cái gì thì không nói được, chỉ là cảm giác cả người thận trọng hơn rất nhiều.
Trước kia mấy đứa nhỏ ồn ào, nhiều ít sẽ gây ra sự tức giận, cô không hề nói gì, nhưng bây giờ không giống vậy, là thật sự rộng lượng, không so đo.
Điều thật sự khiến Tôn Hồng Mai hạ quyết tâm đưa ra quyết định, là ngày Lục Nhất Thành đưa Lục Mẫn tới.
Chỉ có cháu gái cẩn thận chú ý tới đứa bé khóc bởi vì nóng, hơn nữa lúc chơi đùa với cô bé, cô cũng biết lau mồ hôi cho cô bé, để cô bé tránh bị cảm lạnh.
Trái lại là Ngụy Tú Chi ngu ngốc, Tôn Hồng Mai nhớ tới hành động ngày đó của con gái thì lại tức giận, đã mười tám tuổi rồi, thế nhưng còn so đo với đứa nhỏ hai tuổi.
Rõ ràng hai đứa con gái đều là con ruột bà ta sinh ra, sao tính tình lại khác xa nhau như vậy.
Sau đó, Tôn Hồng Mai càng thêm chắc chắn là cô cháu gái bên ngoại, do phản ứng của cô sau khi bọn họ nói chuyện với nhau.
Một cô gái hai mươi tuổi, nghe người lớn nói muốn lập gia đình cho cô, cho dù không muốn, biểu hiện vẫn rất ung dung bình tĩnh.
Chỉ với sự ung dung, bình tĩnh này, Tôn Hồng Mai tin tưởng, cho dù ở hoàn cảnh gì, cô đều có thể sống tốt.
Tô Đồng nghe cậu khuyên xong, lại nghe lý do của mợ, cô thật sự không biết nên nói gì.
Trước khi cô xuyên đến, Tôn Hồng Mai có khuynh hướng chọn Ngụy Tú Chi để gả đi.
Nhưng sau khi cô xuyên đến, điều này đã thay đổi, khiến Tôn Hồng Mai càng chắc chắn cô thích hợp hơn.
Quả thật, bình tĩnh mà xem xét, dù sao cô cũng có linh hồn hai mươi tám tuổi, đương nhiên phải thích hợp hơn cô nhóc Ngụy Tú Chi này, Tôn Hồng Mai cũng không chọn sai.
Tô Đồng suy nghĩ rất lâu, khiến Ngụy Tú Chi đang chờ cô phải sốt ruột.
"Chị, rốt cuộc bố mẹ em nói gì với chị vậy?"
Tô Đồng hoàn hồn lại, cô nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của Ngụy Tú Chi, yếu ớt mở miệng: "Cậu mợ nói chuyện lập gia đình với chị."
"Cái gì?" Ngụy Tú Chi nghe xong, đầu tiên là há hốc mồm, sau đó cười không kiểm soát được:
"Chị họ, chị đừng trêu em, chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa tốt nghiệp đâu."
Đúng vậy, cô vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng sẽ nhanh chóng tốt nghiệp. Thời gian một năm, nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn.
Nhưng mà trải qua mấy ngày mùa quan sát, bà ta phát hiện cô con gái này có vẻ hơi lỗ mãng, ngốc nghếch, đến mẹ ruột là bà ta cũng ghét bỏ.
Xem ra nhìn cô cháu gái bên ngoại vẫn thuận mắt hơn, hơn nữa Tôn Hồng Mai phát hiện, sau học kỳ này con bé trở về cũng thay đổi một chút.
Nhưng thay đổi cụ thể cái gì thì không nói được, chỉ là cảm giác cả người thận trọng hơn rất nhiều.
Trước kia mấy đứa nhỏ ồn ào, nhiều ít sẽ gây ra sự tức giận, cô không hề nói gì, nhưng bây giờ không giống vậy, là thật sự rộng lượng, không so đo.
Điều thật sự khiến Tôn Hồng Mai hạ quyết tâm đưa ra quyết định, là ngày Lục Nhất Thành đưa Lục Mẫn tới.
Chỉ có cháu gái cẩn thận chú ý tới đứa bé khóc bởi vì nóng, hơn nữa lúc chơi đùa với cô bé, cô cũng biết lau mồ hôi cho cô bé, để cô bé tránh bị cảm lạnh.
Trái lại là Ngụy Tú Chi ngu ngốc, Tôn Hồng Mai nhớ tới hành động ngày đó của con gái thì lại tức giận, đã mười tám tuổi rồi, thế nhưng còn so đo với đứa nhỏ hai tuổi.
Rõ ràng hai đứa con gái đều là con ruột bà ta sinh ra, sao tính tình lại khác xa nhau như vậy.
Sau đó, Tôn Hồng Mai càng thêm chắc chắn là cô cháu gái bên ngoại, do phản ứng của cô sau khi bọn họ nói chuyện với nhau.
Một cô gái hai mươi tuổi, nghe người lớn nói muốn lập gia đình cho cô, cho dù không muốn, biểu hiện vẫn rất ung dung bình tĩnh.
Chỉ với sự ung dung, bình tĩnh này, Tôn Hồng Mai tin tưởng, cho dù ở hoàn cảnh gì, cô đều có thể sống tốt.
Tô Đồng nghe cậu khuyên xong, lại nghe lý do của mợ, cô thật sự không biết nên nói gì.
Trước khi cô xuyên đến, Tôn Hồng Mai có khuynh hướng chọn Ngụy Tú Chi để gả đi.
Nhưng sau khi cô xuyên đến, điều này đã thay đổi, khiến Tôn Hồng Mai càng chắc chắn cô thích hợp hơn.
Quả thật, bình tĩnh mà xem xét, dù sao cô cũng có linh hồn hai mươi tám tuổi, đương nhiên phải thích hợp hơn cô nhóc Ngụy Tú Chi này, Tôn Hồng Mai cũng không chọn sai.
Tô Đồng suy nghĩ rất lâu, khiến Ngụy Tú Chi đang chờ cô phải sốt ruột.
"Chị, rốt cuộc bố mẹ em nói gì với chị vậy?"
Tô Đồng hoàn hồn lại, cô nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của Ngụy Tú Chi, yếu ớt mở miệng: "Cậu mợ nói chuyện lập gia đình với chị."
"Cái gì?" Ngụy Tú Chi nghe xong, đầu tiên là há hốc mồm, sau đó cười không kiểm soát được:
"Chị họ, chị đừng trêu em, chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa tốt nghiệp đâu."
Đúng vậy, cô vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng sẽ nhanh chóng tốt nghiệp. Thời gian một năm, nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.