Chương 7: Khuyên Nhủ (1)
Thời Hòe Tự
02/08/2022
Từ nhà họ Cố ra ngoài, sắc mặt người nhà họ Lâm như màu đất.
Anh Cả nhà họ Lâm thở ngắn than dài: “Chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Không bỏ qua còn có thể thế nào?” Mẹ Lâm tức giận hơn bất kỳ ai, đời này bà ta chưa bao giờ thiệt thòi như vậy, nhưng lại không thể làm gì: “Tuy rằng cậu ta nói không báo cảnh sát, nhưng nếu chúng ta thật sự chọc cậu ta nóng nảy, ai biết cậu ta có báo hay không.”
Mẹ Lâm mắng to: “Còn cái thói quen vớ vẩn của tên Cố Trường Phú kia nữa, vậy mà trên đời này còn có người thích ghi lại số seri trên mỗi tờ tiền!”
Anh Hai nhà họ Lâm nghi ngờ hỏi lại: “Tờ giấy kia chúng ta chưa hề nhìn rõ, liệu có phải bọn họ đang lừa chúng ta hay không?”
Mẹ Lâm sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Ai biết được? Mày dám đảm bảo chắc chắn nó đang lừa chúng ta không? Lỡ như là thật thì sao? Mày muốn ngồi tù à?”
Sau đó bà ta lại thở dài: “Tiền đã trả lại hết rồi, phải hay không cũng không còn quan trọng nữa. Cậu ta còn biết rõ chuyện nhà chúng ta với nhà họ Ngụy, nếu chúng ta không nhường nhịn, cậu ta thật sự tới cục thủy lợi tìm Ngụy Quốc Đống thì phải làm sao bây giờ? Ngụy Quốc Đống biết Thục Tuệ từng kết hôn có con là một chuyện, bị người nhà chồng trước quấn lấy lại là một chuyện khác.”
Nói xong, mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Thục Tuệ, thấy cô ta vẫn luôn thất thần lại tận tình an ủi, khuyên nhủ: “Thục Tuệ, bây giờ tên cũng đã ký rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Con còn trẻ, mới ba mươi, sau này sẽ lại có con, hơn nữa nói ra cũng là tạo hóa trêu ngươi, năm đó nếu con không phải xuống nông thôn, có lẽ đã kết hôn với Ngụy Quốc Đống từ lâu rồi.”
“Con đi nhiều năm như vậy, Ngụy Quốc Đống không thể nào vẫn luôn chờ con. May mà bây giờ vợ cậu ta đã chết, cậu ta cũng là người nhớ tình cảm cũ, vẫn nhớ tới con. Nếu không chỉ với gia thế vẻ vang của nhà họ Ngụy hiện giờ, cha mẹ cậu ta đều là cán bộ, cậu ta còn là chủ nhiệm cục thủy lợi, cho dù đi bước nữa, cũng có rất nhiều cô gái trẻ tuổi vội vàng chạy tới ứng cử.”
“Con ngoài cuộc tình ngắn ngủi với cậu ta khi còn đi học ra, không có bất kỳ ưu thế nào khác, vốn dĩ nhà họ Ngụy đã rất không thích chuyện hôn nhân này rồi, bây giờ nếu để bọn họ biết, con còn phải nuôi nấng ba đứa con chồng trước, dù Ngụy Quốc Đống đồng ý, chắc chắc cha mẹ cậu ta vẫn sẽ từ chối.”
“Nam Vọng đã chết rồi, con không thể sống một mình suốt quáng đời còn lại, dù sao cũng phải tìm nơi để dựa vào. Con từng gả chồng, trước đó từng sinh con, còn có thể tìm được người nào tốt? Qua thôn này không còn cửa hàng nào khác, đợi con kết hôn với Ngụy Quốc Đống rồi, cố gắng tranh thủ có thêm đứa con thuộc về hai người, còn sợ sau này không có nơi dựa vào sao?”
Hai mắt Lâm Thục Tuệ lóe lên.
Cô ta quen với Ngụy Quốc Đống từ thời niên thiếu, năm tháng thanh xuân, tình cảm nảy mầm, người trong lòng cô ta vẫn luôn là Ngụy Quốc Đống, mấy năm qua vẫn chưa từng quên đối phương, còn Cố Nam Vọng, chỉ là lựa chọn khi rơi vào bước đường cùng.
Cuộc sống ở nông thôn quá khổ, gánh nước, chẻ củi, nhặt phân, cấy mạ, thu hoạch… Vân vân, mỗi ngày đều đủ việc làm mãi không xong. Cô ta tới thôn Dương Liễu chưa đầy nửa năm đã gầy đi rất nhiều, cô ta không chịu nổi, phải tìm nơi dựa vào. Sau khi nhìn khắp một vòng thôn Dương Liễu, chỉ có nhà họ Cố là thích hợp nhất, không nói tới bản thân Cố Nam Vọng có tiền đồ, chỉ riêng người nhà họ Cố thôi, cũng đều là người dễ ở chung.
Có thể nói, hôn sự này là do cô ta tính kế lấy được, nhưng dù vậy, không yêu chính là không yêu. Có thể rời khỏi nhà họ Cố, chạy về phía tình yêu của mình, cô ta không hối hận, điều duy nhất khiến cô ta do dự là con cái.
Tuy rằng ba đứa trẻ đa phần đều do mẹ chồng và em chồng chăm sóc, thời gian cô ta chiếu cố bọn họ rất ít, nhưng vẫn là con ruột của cô ta.
Cô ta chán ghét cuộc sống nông thôn, chán ghét người nhà quê, chưa bao giờ có lòng trung thành với nhà họ Cố, thậm chí sinh ra đám trẻ chỉ vì muốn có cuộc sống thoải mái hơn ở nhà chồng, chứ không phải kết tinh của tình yêu. Bởi vậy, đối với con cái, cô ta cũng không yêu thương nhiều lắm, chỉ là không đến mức không có một tia tình cảm nào.
Vốn dĩ cô ta đang định đợi sau khi đứng vững gót chân ở nhà họ Ngụy, sẽ tìm cơ hội lén lút tiếp tế bọn trẻ một chút, không ngờ, Cố Nam Sóc lại thẳng thừng chặt đứt quan hệ giữa cô ta và lũ trẻ, nhất thời khiến cô ta cảm thấy mất mát, nói chung là cảm xúc vô cùng phức tạp.
Anh Cả nhà họ Lâm thở ngắn than dài: “Chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Không bỏ qua còn có thể thế nào?” Mẹ Lâm tức giận hơn bất kỳ ai, đời này bà ta chưa bao giờ thiệt thòi như vậy, nhưng lại không thể làm gì: “Tuy rằng cậu ta nói không báo cảnh sát, nhưng nếu chúng ta thật sự chọc cậu ta nóng nảy, ai biết cậu ta có báo hay không.”
Mẹ Lâm mắng to: “Còn cái thói quen vớ vẩn của tên Cố Trường Phú kia nữa, vậy mà trên đời này còn có người thích ghi lại số seri trên mỗi tờ tiền!”
Anh Hai nhà họ Lâm nghi ngờ hỏi lại: “Tờ giấy kia chúng ta chưa hề nhìn rõ, liệu có phải bọn họ đang lừa chúng ta hay không?”
Mẹ Lâm sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Ai biết được? Mày dám đảm bảo chắc chắn nó đang lừa chúng ta không? Lỡ như là thật thì sao? Mày muốn ngồi tù à?”
Sau đó bà ta lại thở dài: “Tiền đã trả lại hết rồi, phải hay không cũng không còn quan trọng nữa. Cậu ta còn biết rõ chuyện nhà chúng ta với nhà họ Ngụy, nếu chúng ta không nhường nhịn, cậu ta thật sự tới cục thủy lợi tìm Ngụy Quốc Đống thì phải làm sao bây giờ? Ngụy Quốc Đống biết Thục Tuệ từng kết hôn có con là một chuyện, bị người nhà chồng trước quấn lấy lại là một chuyện khác.”
Nói xong, mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Thục Tuệ, thấy cô ta vẫn luôn thất thần lại tận tình an ủi, khuyên nhủ: “Thục Tuệ, bây giờ tên cũng đã ký rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Con còn trẻ, mới ba mươi, sau này sẽ lại có con, hơn nữa nói ra cũng là tạo hóa trêu ngươi, năm đó nếu con không phải xuống nông thôn, có lẽ đã kết hôn với Ngụy Quốc Đống từ lâu rồi.”
“Con đi nhiều năm như vậy, Ngụy Quốc Đống không thể nào vẫn luôn chờ con. May mà bây giờ vợ cậu ta đã chết, cậu ta cũng là người nhớ tình cảm cũ, vẫn nhớ tới con. Nếu không chỉ với gia thế vẻ vang của nhà họ Ngụy hiện giờ, cha mẹ cậu ta đều là cán bộ, cậu ta còn là chủ nhiệm cục thủy lợi, cho dù đi bước nữa, cũng có rất nhiều cô gái trẻ tuổi vội vàng chạy tới ứng cử.”
“Con ngoài cuộc tình ngắn ngủi với cậu ta khi còn đi học ra, không có bất kỳ ưu thế nào khác, vốn dĩ nhà họ Ngụy đã rất không thích chuyện hôn nhân này rồi, bây giờ nếu để bọn họ biết, con còn phải nuôi nấng ba đứa con chồng trước, dù Ngụy Quốc Đống đồng ý, chắc chắc cha mẹ cậu ta vẫn sẽ từ chối.”
“Nam Vọng đã chết rồi, con không thể sống một mình suốt quáng đời còn lại, dù sao cũng phải tìm nơi để dựa vào. Con từng gả chồng, trước đó từng sinh con, còn có thể tìm được người nào tốt? Qua thôn này không còn cửa hàng nào khác, đợi con kết hôn với Ngụy Quốc Đống rồi, cố gắng tranh thủ có thêm đứa con thuộc về hai người, còn sợ sau này không có nơi dựa vào sao?”
Hai mắt Lâm Thục Tuệ lóe lên.
Cô ta quen với Ngụy Quốc Đống từ thời niên thiếu, năm tháng thanh xuân, tình cảm nảy mầm, người trong lòng cô ta vẫn luôn là Ngụy Quốc Đống, mấy năm qua vẫn chưa từng quên đối phương, còn Cố Nam Vọng, chỉ là lựa chọn khi rơi vào bước đường cùng.
Cuộc sống ở nông thôn quá khổ, gánh nước, chẻ củi, nhặt phân, cấy mạ, thu hoạch… Vân vân, mỗi ngày đều đủ việc làm mãi không xong. Cô ta tới thôn Dương Liễu chưa đầy nửa năm đã gầy đi rất nhiều, cô ta không chịu nổi, phải tìm nơi dựa vào. Sau khi nhìn khắp một vòng thôn Dương Liễu, chỉ có nhà họ Cố là thích hợp nhất, không nói tới bản thân Cố Nam Vọng có tiền đồ, chỉ riêng người nhà họ Cố thôi, cũng đều là người dễ ở chung.
Có thể nói, hôn sự này là do cô ta tính kế lấy được, nhưng dù vậy, không yêu chính là không yêu. Có thể rời khỏi nhà họ Cố, chạy về phía tình yêu của mình, cô ta không hối hận, điều duy nhất khiến cô ta do dự là con cái.
Tuy rằng ba đứa trẻ đa phần đều do mẹ chồng và em chồng chăm sóc, thời gian cô ta chiếu cố bọn họ rất ít, nhưng vẫn là con ruột của cô ta.
Cô ta chán ghét cuộc sống nông thôn, chán ghét người nhà quê, chưa bao giờ có lòng trung thành với nhà họ Cố, thậm chí sinh ra đám trẻ chỉ vì muốn có cuộc sống thoải mái hơn ở nhà chồng, chứ không phải kết tinh của tình yêu. Bởi vậy, đối với con cái, cô ta cũng không yêu thương nhiều lắm, chỉ là không đến mức không có một tia tình cảm nào.
Vốn dĩ cô ta đang định đợi sau khi đứng vững gót chân ở nhà họ Ngụy, sẽ tìm cơ hội lén lút tiếp tế bọn trẻ một chút, không ngờ, Cố Nam Sóc lại thẳng thừng chặt đứt quan hệ giữa cô ta và lũ trẻ, nhất thời khiến cô ta cảm thấy mất mát, nói chung là cảm xúc vô cùng phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.