Chương 8: Khuyên Nhủ (2)
Thời Hòe Tự
02/08/2022
Mấy hôm trước khi lấy tiền của nhà họ Cố, Lâm Thục Tuệ còn đề nghị để lại cho bọn trẻ một chút, sợ cô ta để tâm vào chuyện vụn vặt, mẹ Lâm nói tiếp:
“Trong mấy ngày làm tang sự, chúng ta ở lại nhà họ Cố này coi như đã nhìn ra được, Cố Nam Sóc đối xử với ba đứa trẻ rất tốt, cậu ta là giáo viên cấp ba, con cũng nói rồi đấy, tiền lương của cậu ta mỗi tháng tận bốn mươi lăm đồng, có đủ năng lực nuôi sống mấy đứa trẻ, càng khỏi nói tới bây giờ còn có tiền an ủi của Nam Vọng! Con ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, cảm thấy Cố Nam Sóc là người sẽ tham số tiền này sao?”
Lâm Thục Tuệ lắc đầu: “Không phải! Trước đây điều kiện nhà họ Cố không tốt lắm, cha mẹ chồng con làm lụng vất vả cả ngày vì kế sinh nhai, không có thời gian chăm lo cho con cái, khi còn nhỏ Nam Sóc là do Nam Vọng chăm sóc, tình cảm giữa hai anh em vô cùng tốt, cậu ta đối xử với mấy đứa trẻ nói là con ruột cũng không quá, Cố Nam Sóc chính là người thà rằng mình đói chết, cũng không để bọn trẻ thiếu một miếng ăn.”
Chính vì biết rõ điểm này, nên khi mẹ và anh trai xúi giục, cô ta mới cuỗm hết tất cả tiền tiết kiệm của nhà họ Cố, không kiên trì để lại một phần.
Mẹ Lâm khẽ cười: “Như vậy không phải được rồi sao, con còn lo lắng gì nữa? Còn về hiệp nghị kia, đợi sau này đám trẻ lớn lên sẽ thông cảm cho con thôi. Đến lúc đó bọn trẻ hiểu chuyện rồi, cuộc sống của con cũng đã yên ổn, đã có năng lực, muốn bồi thường chẳng lẽ bọn trẻ còn từ chối? Hiệp nghị rác rưởi kia chẳng qua chỉ là một tờ giấy, dù sao con với bọn trẻ cũng là mẹ con ruột.
Lâm Thục Tuệ sững sờ, nghĩ một lát cảm thấy mẹ mình nói cũng đúng, bèn ôm lấy tay mẹ Lâm: “Con nghe mẹ!”
Mẹ Lâm yên tâm buông tảng đá lớn trong lòng xuống, tròng mắt lại xoay chuyển nhanh như chớp, hỏi: “Bây giờ trong tay con còn bao nhiêu tiền? Con biết đấy, lần này mẹ với hai anh con đến đây, sợ trên đường không an toàn nên không mang theo nhiều tiền. Bây giờ tàu hỏa đã chạy rồi, chúng ta phải mua vé thêm lần nữa, còn phải chờ thêm ba ngày mới có chuyến tàu tiếp theo, trong ba ngày này ăn ở đều phải mất tiền.”
Lâm Thục Tuệ móc ra năm tờ tiền từ trong túi áo.
Mẹ Lâm nhíu mày: “Sao chỉ có năm mươi đồng? Không phải người thôn Dương Liễu nói, mỗi tháng Cố Nam Vọng cho con hai mươi đồng tiền tiêu vặt sao? Con ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, không đến mức chỉ tiết kiệm được chút tiền này chứ?”
“Con… Con tiêu hết rồi. Mẹ, tháng nào con cũng mua quần áo, giày, kem dưỡng da, có thứ nào là không cần tiền? Hai mươi đồng nhìn có vẻ nhiều, nhưng tiêu một chút là hết rồi!”
Mẹ Lâm hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới nhịn được không cho con gái một cái tát. Loại đàn bà phá của này, hai mươi đồng còn không đủ tiêu? Tiền sinh hoạt của cả nhà bọn họ một tháng cũng chỉ như vậy! Trong lòng bà ta nghi ngờ Lâm Thục Tuệ vẫn còn giấu tiền riêng, nhưng nhìn thấy quần áo giày dép đúng mốt trên người cô ta, lại cảm thấy với cách ăn mặc này, không phải không có khả năng đã tiêu hết, nên cuối cùng không nói ra nghi vấn trong lòng.
Bà ta bỏ năm mươi đồng vào trong túi: “Được rồi! Năm mươi đồng đủ rồi, đợi khi chúng ta về tới Vinh Thành lại tính tiếp. Không sao, điều kiện của nhà họ Ngụy rất tốt, chỉ cần con gả tới nhà bọn họ, còn sợ thiếu tiền sao?”
Giá cả ở huyện Nguyên Hoa không cao, bốn người ăn ở ba ngày cộng thêm tiền vé tàu, cùng lắm chỉ mất mười đồng, năm mươi đồng đâu chỉ đủ rồi, số tiền dư ra, mẹ Lâm không định trả lại cho Lâm Thục Tuệ, Lâm Thục Tuệ cũng không hỏi, hai mẹ con kéo tay nhau, khao khát về tương lai tốt đẹp.
***
Nhà họ Cố.
Cố Nam Sóc đang cảm tạ người trong thôn, hắn lấy ra một sấp tiền lẻ, đưa cho mấy người giúp hắn tới nhà ga chặn người nhà họ Lâm, nhưng mà không ai nhận.
“Đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, sao có thể nhận tiền của cậu! Mau cất tiền đi!”
Cố Nam Sóc cười nói: “Vì chút chuyện này của nhà chúng cháu, đã làm chậm trễ công việc của mọi người một ngày trời, cháu nên đưa!”
“Sao cậu lại khách sáo như vậy, chúng tôi coi cậu như con cháu trong nhà, thấy cậu bị người ta bắt nạt, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Một đẩy một lui, cuối cùng vẫn là thôn trưởng mới nhận chức Chu Lai Kim mở miệng: “Được rồi, Nam Sóc cất tiền đi.”
Lúc này Cố Nam Sóc mới thu tay lại không kiên trì nữa, hắn nói tiếp: “Được rồi! Vậy ngày mai cháu mua chút thức ăn, làm hai bàn rượu, mọi người đều tới uống một ly nhé.”
Nhị Hổ thật thà cười rộ lên: “Thế này mới đúng chứ! Tiền chúng tôi không cần, rượu chắc chắn chúng tôi sẽ uống!”
Cố Nam Sóc lại nhờ mấy thím hàng xóm xung quanh: “Ngày mai còn phải nhờ các thím đến giúp cháu một chút, Nam Huyền còn nhỏ, sợ là không nấu nổi tiệc rượu!”
Mấy bà thím hàng xóm không ai từ chối, đây là chuyện tốt, dựa theo quy củ trong thôn, người làm cỗ giúp sẽ được chia một phần số đồ ăn dư lại trên bàn tiệc, mấy ngày nay hay lần tang sự nhà họ Cố đều làm như vậy, cho nên mọi người đều vui vẻ ra mặt.
“Trong mấy ngày làm tang sự, chúng ta ở lại nhà họ Cố này coi như đã nhìn ra được, Cố Nam Sóc đối xử với ba đứa trẻ rất tốt, cậu ta là giáo viên cấp ba, con cũng nói rồi đấy, tiền lương của cậu ta mỗi tháng tận bốn mươi lăm đồng, có đủ năng lực nuôi sống mấy đứa trẻ, càng khỏi nói tới bây giờ còn có tiền an ủi của Nam Vọng! Con ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, cảm thấy Cố Nam Sóc là người sẽ tham số tiền này sao?”
Lâm Thục Tuệ lắc đầu: “Không phải! Trước đây điều kiện nhà họ Cố không tốt lắm, cha mẹ chồng con làm lụng vất vả cả ngày vì kế sinh nhai, không có thời gian chăm lo cho con cái, khi còn nhỏ Nam Sóc là do Nam Vọng chăm sóc, tình cảm giữa hai anh em vô cùng tốt, cậu ta đối xử với mấy đứa trẻ nói là con ruột cũng không quá, Cố Nam Sóc chính là người thà rằng mình đói chết, cũng không để bọn trẻ thiếu một miếng ăn.”
Chính vì biết rõ điểm này, nên khi mẹ và anh trai xúi giục, cô ta mới cuỗm hết tất cả tiền tiết kiệm của nhà họ Cố, không kiên trì để lại một phần.
Mẹ Lâm khẽ cười: “Như vậy không phải được rồi sao, con còn lo lắng gì nữa? Còn về hiệp nghị kia, đợi sau này đám trẻ lớn lên sẽ thông cảm cho con thôi. Đến lúc đó bọn trẻ hiểu chuyện rồi, cuộc sống của con cũng đã yên ổn, đã có năng lực, muốn bồi thường chẳng lẽ bọn trẻ còn từ chối? Hiệp nghị rác rưởi kia chẳng qua chỉ là một tờ giấy, dù sao con với bọn trẻ cũng là mẹ con ruột.
Lâm Thục Tuệ sững sờ, nghĩ một lát cảm thấy mẹ mình nói cũng đúng, bèn ôm lấy tay mẹ Lâm: “Con nghe mẹ!”
Mẹ Lâm yên tâm buông tảng đá lớn trong lòng xuống, tròng mắt lại xoay chuyển nhanh như chớp, hỏi: “Bây giờ trong tay con còn bao nhiêu tiền? Con biết đấy, lần này mẹ với hai anh con đến đây, sợ trên đường không an toàn nên không mang theo nhiều tiền. Bây giờ tàu hỏa đã chạy rồi, chúng ta phải mua vé thêm lần nữa, còn phải chờ thêm ba ngày mới có chuyến tàu tiếp theo, trong ba ngày này ăn ở đều phải mất tiền.”
Lâm Thục Tuệ móc ra năm tờ tiền từ trong túi áo.
Mẹ Lâm nhíu mày: “Sao chỉ có năm mươi đồng? Không phải người thôn Dương Liễu nói, mỗi tháng Cố Nam Vọng cho con hai mươi đồng tiền tiêu vặt sao? Con ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, không đến mức chỉ tiết kiệm được chút tiền này chứ?”
“Con… Con tiêu hết rồi. Mẹ, tháng nào con cũng mua quần áo, giày, kem dưỡng da, có thứ nào là không cần tiền? Hai mươi đồng nhìn có vẻ nhiều, nhưng tiêu một chút là hết rồi!”
Mẹ Lâm hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới nhịn được không cho con gái một cái tát. Loại đàn bà phá của này, hai mươi đồng còn không đủ tiêu? Tiền sinh hoạt của cả nhà bọn họ một tháng cũng chỉ như vậy! Trong lòng bà ta nghi ngờ Lâm Thục Tuệ vẫn còn giấu tiền riêng, nhưng nhìn thấy quần áo giày dép đúng mốt trên người cô ta, lại cảm thấy với cách ăn mặc này, không phải không có khả năng đã tiêu hết, nên cuối cùng không nói ra nghi vấn trong lòng.
Bà ta bỏ năm mươi đồng vào trong túi: “Được rồi! Năm mươi đồng đủ rồi, đợi khi chúng ta về tới Vinh Thành lại tính tiếp. Không sao, điều kiện của nhà họ Ngụy rất tốt, chỉ cần con gả tới nhà bọn họ, còn sợ thiếu tiền sao?”
Giá cả ở huyện Nguyên Hoa không cao, bốn người ăn ở ba ngày cộng thêm tiền vé tàu, cùng lắm chỉ mất mười đồng, năm mươi đồng đâu chỉ đủ rồi, số tiền dư ra, mẹ Lâm không định trả lại cho Lâm Thục Tuệ, Lâm Thục Tuệ cũng không hỏi, hai mẹ con kéo tay nhau, khao khát về tương lai tốt đẹp.
***
Nhà họ Cố.
Cố Nam Sóc đang cảm tạ người trong thôn, hắn lấy ra một sấp tiền lẻ, đưa cho mấy người giúp hắn tới nhà ga chặn người nhà họ Lâm, nhưng mà không ai nhận.
“Đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, sao có thể nhận tiền của cậu! Mau cất tiền đi!”
Cố Nam Sóc cười nói: “Vì chút chuyện này của nhà chúng cháu, đã làm chậm trễ công việc của mọi người một ngày trời, cháu nên đưa!”
“Sao cậu lại khách sáo như vậy, chúng tôi coi cậu như con cháu trong nhà, thấy cậu bị người ta bắt nạt, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Một đẩy một lui, cuối cùng vẫn là thôn trưởng mới nhận chức Chu Lai Kim mở miệng: “Được rồi, Nam Sóc cất tiền đi.”
Lúc này Cố Nam Sóc mới thu tay lại không kiên trì nữa, hắn nói tiếp: “Được rồi! Vậy ngày mai cháu mua chút thức ăn, làm hai bàn rượu, mọi người đều tới uống một ly nhé.”
Nhị Hổ thật thà cười rộ lên: “Thế này mới đúng chứ! Tiền chúng tôi không cần, rượu chắc chắn chúng tôi sẽ uống!”
Cố Nam Sóc lại nhờ mấy thím hàng xóm xung quanh: “Ngày mai còn phải nhờ các thím đến giúp cháu một chút, Nam Huyền còn nhỏ, sợ là không nấu nổi tiệc rượu!”
Mấy bà thím hàng xóm không ai từ chối, đây là chuyện tốt, dựa theo quy củ trong thôn, người làm cỗ giúp sẽ được chia một phần số đồ ăn dư lại trên bàn tiệc, mấy ngày nay hay lần tang sự nhà họ Cố đều làm như vậy, cho nên mọi người đều vui vẻ ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.