Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 20:
Nịnh Mông Cửu
18/10/2024
“Vậy thì mua hai cân thịt heo, thêm chút ngồng tỏi. Ngồng tỏi đang vào mùa, làm mì hay xào với trứng đều ngon cả.”
Dì Trương vội vàng đáp lại, Từ Lệ lại quay đầu nhìn Lâm Kiều: “Bên nhà cháu cũng sắp thu hoạch ngồng tỏi rồi nhỉ?”
“Còn kém chút nữa ạ.” Lâm Kiều nói: “Chỗ nhà cháu lạnh hơn Yến Đô, lúc cháu đi thì ngồng tỏi chỉ mới bắt đầu nhú thôi.”
Khi lướt qua dì Trương, đối phương nhìn cô, trên mặt rõ ràng có chút không được tự nhiên.
Dù sao cũng vừa ngăn người ta ở ngoài cửa, không lâu sau người ta đã cùng nữ chủ nhân trở về, nữ chủ nhân còn đối xử với cô rất thân thiết nữa chứ, cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không yên.
Người ngăn cản cô là Diệp Mẫn Thục, dì ta chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi. Trước đây Lâm Kiều không làm khó dì ta, bây giờ cũng sẽ không dựa vào thái độ khác biệt của Từ Lệ đối với mình mà so đo với dì ta, ngược lại còn cười với dì ta: “Làm phiền dì Trương chạy thêm một chuyến rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Dì Trương vội vàng lắc đầu.
Phản ứng này hơi cẩn thận quá mức, chỉ cần Từ Lệ suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được bảy tám phần.
Bà cười, giúp Lâm Kiều đẩy cổng ra: “Vào đi cháu.”
Có thể sở hữu một căn tứ hợp viện như vậy ở vị trí này thì không phải là chuyện dễ dàng, nhưng bên trong nhà họ Quý lại khiêm tốn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cách bài trí sân vườn rất đơn giản, không có cây cảnh được chăm sóc cẩn thận, càng không có những món đồ trang trí đắt tiền, chỉ có giàn nho được dựng ở góc tường, vài cây ăn quả được trồng trong khuôn viên, dưới gốc cây có một chiếc xích đu đơn giản buông thõng - được buộc bằng dây thừng thô.
Từ Lệ chú ý đến ánh mắt của cô: “Đó là ông nội Quý của cháu làm cho Tiểu Linh, nó chê dây thừng làm đau tay, chỉ chơi hai lần là không chơi nữa. Ông nội Quý của cháu còn không cho tháo xuống mà bảo cứ để như vậy, cũng để được nhiều năm rồi, mỗi lần quét dọn là còn phải lau thêm một chỗ này nữa.”
Trên đường đến đây bà đã nói sơ qua tình hình trong nhà mình với Lâm Kiều rồi. Lâm Kiều biết ông cụ Quý có tổng cộng hai người con trai, con trai thứ chưa kết hôn, con trai cả Quý Quân thì có một trai một gái. Tiểu Linh này là cô cháu gái nhỏ của ông cụ Quý, năm nay mới tròn mười ba tuổi.
Không ngờ ông cụ Quý ở địa vị cao, nhìn tính tình cũng không tốt lắm, vậy mà lại tự tay buộc xích đu cho cô cháu gái nhỏ.
Nhưng mà dù khiêm tốn là thế, nhà họ Quý vẫn có những thứ cần có.
Vừa vào cửa là một bộ ghế sofa kiểu cũ, trên bàn trà có một cái đĩa hoa quả gồm táo và chuối, đối diện còn có một chiếc tivi màu 24 inch.
Nhìn màu sắc thì có vẻ chiếc tivi này đã có từ lâu. Từ năm ngoái, sau khi cải cách mở cửa thì trong nước mới bắt đầu nhập khẩu tivi số lượng lớn, trước đó thì dù là nhập khẩu hay sản xuất trong nước cũng đều chỉ để cung cấp cho các cơ quan đơn vị, chứ rất hiếm thấy trong nhà của các cá nhân.
Từ Lệ bật tivi, cùng Lâm Kiều ngồi trên ghế sofa trò chuyện: “Bà nhớ cháu sinh năm 62, đúng không?”
“Sinh năm 62, tháng trước vừa tròn mười tám tuổi ạ.”
Nếu không phải đã trưởng thành, không nhận được tiền trợ cấp cho con em liệt sĩ chưa thành niên của nhà nước nữa, thì vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa dù vì tiền cũng sẽ giữ cô lại thêm một thời gian, chứ không đến nỗi nhanh chóng tìm người bán cô đi như vậy đâu.
“Vậy là cháu đã tốt nghiệp rồi à.” Từ Lệ hỏi một cách rất tế nhị, không hề nói rõ là tốt nghiệp cấp hai hay cấp ba.
Dì Trương vội vàng đáp lại, Từ Lệ lại quay đầu nhìn Lâm Kiều: “Bên nhà cháu cũng sắp thu hoạch ngồng tỏi rồi nhỉ?”
“Còn kém chút nữa ạ.” Lâm Kiều nói: “Chỗ nhà cháu lạnh hơn Yến Đô, lúc cháu đi thì ngồng tỏi chỉ mới bắt đầu nhú thôi.”
Khi lướt qua dì Trương, đối phương nhìn cô, trên mặt rõ ràng có chút không được tự nhiên.
Dù sao cũng vừa ngăn người ta ở ngoài cửa, không lâu sau người ta đã cùng nữ chủ nhân trở về, nữ chủ nhân còn đối xử với cô rất thân thiết nữa chứ, cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không yên.
Người ngăn cản cô là Diệp Mẫn Thục, dì ta chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi. Trước đây Lâm Kiều không làm khó dì ta, bây giờ cũng sẽ không dựa vào thái độ khác biệt của Từ Lệ đối với mình mà so đo với dì ta, ngược lại còn cười với dì ta: “Làm phiền dì Trương chạy thêm một chuyến rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Dì Trương vội vàng lắc đầu.
Phản ứng này hơi cẩn thận quá mức, chỉ cần Từ Lệ suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được bảy tám phần.
Bà cười, giúp Lâm Kiều đẩy cổng ra: “Vào đi cháu.”
Có thể sở hữu một căn tứ hợp viện như vậy ở vị trí này thì không phải là chuyện dễ dàng, nhưng bên trong nhà họ Quý lại khiêm tốn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cách bài trí sân vườn rất đơn giản, không có cây cảnh được chăm sóc cẩn thận, càng không có những món đồ trang trí đắt tiền, chỉ có giàn nho được dựng ở góc tường, vài cây ăn quả được trồng trong khuôn viên, dưới gốc cây có một chiếc xích đu đơn giản buông thõng - được buộc bằng dây thừng thô.
Từ Lệ chú ý đến ánh mắt của cô: “Đó là ông nội Quý của cháu làm cho Tiểu Linh, nó chê dây thừng làm đau tay, chỉ chơi hai lần là không chơi nữa. Ông nội Quý của cháu còn không cho tháo xuống mà bảo cứ để như vậy, cũng để được nhiều năm rồi, mỗi lần quét dọn là còn phải lau thêm một chỗ này nữa.”
Trên đường đến đây bà đã nói sơ qua tình hình trong nhà mình với Lâm Kiều rồi. Lâm Kiều biết ông cụ Quý có tổng cộng hai người con trai, con trai thứ chưa kết hôn, con trai cả Quý Quân thì có một trai một gái. Tiểu Linh này là cô cháu gái nhỏ của ông cụ Quý, năm nay mới tròn mười ba tuổi.
Không ngờ ông cụ Quý ở địa vị cao, nhìn tính tình cũng không tốt lắm, vậy mà lại tự tay buộc xích đu cho cô cháu gái nhỏ.
Nhưng mà dù khiêm tốn là thế, nhà họ Quý vẫn có những thứ cần có.
Vừa vào cửa là một bộ ghế sofa kiểu cũ, trên bàn trà có một cái đĩa hoa quả gồm táo và chuối, đối diện còn có một chiếc tivi màu 24 inch.
Nhìn màu sắc thì có vẻ chiếc tivi này đã có từ lâu. Từ năm ngoái, sau khi cải cách mở cửa thì trong nước mới bắt đầu nhập khẩu tivi số lượng lớn, trước đó thì dù là nhập khẩu hay sản xuất trong nước cũng đều chỉ để cung cấp cho các cơ quan đơn vị, chứ rất hiếm thấy trong nhà của các cá nhân.
Từ Lệ bật tivi, cùng Lâm Kiều ngồi trên ghế sofa trò chuyện: “Bà nhớ cháu sinh năm 62, đúng không?”
“Sinh năm 62, tháng trước vừa tròn mười tám tuổi ạ.”
Nếu không phải đã trưởng thành, không nhận được tiền trợ cấp cho con em liệt sĩ chưa thành niên của nhà nước nữa, thì vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa dù vì tiền cũng sẽ giữ cô lại thêm một thời gian, chứ không đến nỗi nhanh chóng tìm người bán cô đi như vậy đâu.
“Vậy là cháu đã tốt nghiệp rồi à.” Từ Lệ hỏi một cách rất tế nhị, không hề nói rõ là tốt nghiệp cấp hai hay cấp ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.