Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 21:
Nịnh Mông Cửu
20/10/2024
Trên thực tế thì nông thôn khác với thành phố, việc nhà nhiều, con trai thì không sao, con gái thì nhiều người thậm chí còn không có cơ hội học hết cấp hai.
Yến Đô không phải nông thôn, chỉ cần có thể làm việc, học hay không học cũng không quan trọng, nhưng không có văn hóa là không được. Lâm Kiều sống nhờ nhà chú thím mình, tình cảnh cũng không dễ dàng gì, nếu không có cơ hội đi học thì bất kể hôn ước có thành hay không, tốt nhất cũng nên đến trường học thêm vài năm.
Không ngờ Lâm Kiều lại nói: “Cháu tốt nghiệp rồi ạ, năm ngoái đã tốt nghiệp cấp ba.”
Từ Lệ hơi bất ngờ, Lâm Kiều giải thích một câu: “Bà nội nói học nhiều một chút cũng không hại gì, lúc trước ông nội cháu chính là vì không có văn hóa nên đã chịu nhiều thua thiệt.”
Năm đó chiến tranh nổ ra, lên chiến trường là chẳng khác nào đem đầu mình buộc vào thắt lưng, có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, ai còn quan tâm đến chuyện có văn hóa hay không cơ chứ.
Nhưng đến khi chiến tranh kết thúc thì mới thấy được sự khác biệt giữa có văn hóa và không có văn hóa. Nếu ông nội Lâm biết thêm vài chữ thì ông cũng đã có thể kiếm được một công việc công nhân, chứ không đến nỗi phải về quê trồng trọt đâu. Vì vậy hai ông bà vẫn luôn rất coi trọng giáo dục, ba của Lâm Kiều cũng tốt nghiệp cấp hai rồi mới đi lính.
Đến đời Lâm Kiều, bà nội thương cô từ nhỏ đã không có ba mẹ, càng không nỡ để cô sớm xuống ruộng làm việc. Cuộc sống dù khó khăn đến mấy thì bà nội vẫn kiên trì cho nguyên thân đi học, nuôi nguyên thân đến tận cấp ba.
Từ Lệ chưa từng gặp bà nội Lâm này nhưng nghe Lâm Kiều nói, bà cảm thấy bà ấy hẳn là một người rất có thông thấu: “Bà nội cháu nói đúng, nên học nhiều một chút. Bất kể làm công nhân hay làm nông dân, đất nước đều cần những người có kiến thức để xây dựng quê hương.”
Nói xong thì dì Trương đã mua thức ăn về, Từ Lệ đứng dậy đi vào bếp xem thử, sau đó lại dọn dẹp một căn phòng ở sân sau cho Lâm Kiều vào ở.
“Đây là phòng mà Tiểu Linh sẽ ở mỗi khi về đây, bà đã thay ga trải giường và vỏ chăn rồi, nếu cháu có việc gì thì đến sân trước tìm bà là được.”
Từ lệ vừa nhìn cũng đã biết là kiểu người làm việc cẩn thận, bà còn mang theo một bình giữ nhiệt và hai chiếc cốc thủy tinh vào đặt trên chiếc bàn học bên cửa sổ cho cô.
Lâm Kiều cũng đặt chiếc cặp mình mang theo lên bàn, thoải mái cảm ơn bà.
Nhiều ngày qua, tinh thần cô luôn căng thẳng tuột độ, giấc ngủ này có thể coi là giấc ngủ ngon nhất của Lâm Kiều sau khi xuyên không đến đây, bởi rốt cuộc thì vấn đề luôn khiến cô lo lắng cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
*
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Từ Lệ lại gói một ít đồ ăn sáng để mang theo. Khi đến bệnh viện, chiếc xe jeep của Quý Đạc đã đợi ở bên dưới rồi.
Từ Yến Đô đến thôn Sa Hà quê Lâm Kiều ít nhất cũng phải mất bảy - tám giờ lái xe. Nghe nói Quý Đạc đã ăn rồi, Từ Lệ dặn dò anh chăm sóc Lâm Kiều cho tốt. Nhìn chiếc xe jeep rời khỏi bệnh viện rồi, lúc này bà mới để ý đến một phần đồ ăn sáng khác trên tủ đầu giường.
“Vợ của thằng cả vừa đến.” Ông cụ Quý không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt.
Nói về Diệp Mẫn Thục, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng trong chuyên chăm sóc Quý Quân và hai vợ chồng già bọn họ thì cô con dâu này quả thực không thể chê vào đâu được. Hôm qua bà ta mới chọc ông cụ tức giận nên hôm nay đương nhiên phải thể hiện một chút, chỉ là nghe giọng điệu của ông cụ rõ ràng là rất không vui.
Yến Đô không phải nông thôn, chỉ cần có thể làm việc, học hay không học cũng không quan trọng, nhưng không có văn hóa là không được. Lâm Kiều sống nhờ nhà chú thím mình, tình cảnh cũng không dễ dàng gì, nếu không có cơ hội đi học thì bất kể hôn ước có thành hay không, tốt nhất cũng nên đến trường học thêm vài năm.
Không ngờ Lâm Kiều lại nói: “Cháu tốt nghiệp rồi ạ, năm ngoái đã tốt nghiệp cấp ba.”
Từ Lệ hơi bất ngờ, Lâm Kiều giải thích một câu: “Bà nội nói học nhiều một chút cũng không hại gì, lúc trước ông nội cháu chính là vì không có văn hóa nên đã chịu nhiều thua thiệt.”
Năm đó chiến tranh nổ ra, lên chiến trường là chẳng khác nào đem đầu mình buộc vào thắt lưng, có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, ai còn quan tâm đến chuyện có văn hóa hay không cơ chứ.
Nhưng đến khi chiến tranh kết thúc thì mới thấy được sự khác biệt giữa có văn hóa và không có văn hóa. Nếu ông nội Lâm biết thêm vài chữ thì ông cũng đã có thể kiếm được một công việc công nhân, chứ không đến nỗi phải về quê trồng trọt đâu. Vì vậy hai ông bà vẫn luôn rất coi trọng giáo dục, ba của Lâm Kiều cũng tốt nghiệp cấp hai rồi mới đi lính.
Đến đời Lâm Kiều, bà nội thương cô từ nhỏ đã không có ba mẹ, càng không nỡ để cô sớm xuống ruộng làm việc. Cuộc sống dù khó khăn đến mấy thì bà nội vẫn kiên trì cho nguyên thân đi học, nuôi nguyên thân đến tận cấp ba.
Từ Lệ chưa từng gặp bà nội Lâm này nhưng nghe Lâm Kiều nói, bà cảm thấy bà ấy hẳn là một người rất có thông thấu: “Bà nội cháu nói đúng, nên học nhiều một chút. Bất kể làm công nhân hay làm nông dân, đất nước đều cần những người có kiến thức để xây dựng quê hương.”
Nói xong thì dì Trương đã mua thức ăn về, Từ Lệ đứng dậy đi vào bếp xem thử, sau đó lại dọn dẹp một căn phòng ở sân sau cho Lâm Kiều vào ở.
“Đây là phòng mà Tiểu Linh sẽ ở mỗi khi về đây, bà đã thay ga trải giường và vỏ chăn rồi, nếu cháu có việc gì thì đến sân trước tìm bà là được.”
Từ lệ vừa nhìn cũng đã biết là kiểu người làm việc cẩn thận, bà còn mang theo một bình giữ nhiệt và hai chiếc cốc thủy tinh vào đặt trên chiếc bàn học bên cửa sổ cho cô.
Lâm Kiều cũng đặt chiếc cặp mình mang theo lên bàn, thoải mái cảm ơn bà.
Nhiều ngày qua, tinh thần cô luôn căng thẳng tuột độ, giấc ngủ này có thể coi là giấc ngủ ngon nhất của Lâm Kiều sau khi xuyên không đến đây, bởi rốt cuộc thì vấn đề luôn khiến cô lo lắng cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
*
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Từ Lệ lại gói một ít đồ ăn sáng để mang theo. Khi đến bệnh viện, chiếc xe jeep của Quý Đạc đã đợi ở bên dưới rồi.
Từ Yến Đô đến thôn Sa Hà quê Lâm Kiều ít nhất cũng phải mất bảy - tám giờ lái xe. Nghe nói Quý Đạc đã ăn rồi, Từ Lệ dặn dò anh chăm sóc Lâm Kiều cho tốt. Nhìn chiếc xe jeep rời khỏi bệnh viện rồi, lúc này bà mới để ý đến một phần đồ ăn sáng khác trên tủ đầu giường.
“Vợ của thằng cả vừa đến.” Ông cụ Quý không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt.
Nói về Diệp Mẫn Thục, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng trong chuyên chăm sóc Quý Quân và hai vợ chồng già bọn họ thì cô con dâu này quả thực không thể chê vào đâu được. Hôm qua bà ta mới chọc ông cụ tức giận nên hôm nay đương nhiên phải thể hiện một chút, chỉ là nghe giọng điệu của ông cụ rõ ràng là rất không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.