Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 48:
Nịnh Mông Cửu
27/10/2024
Quả nhiên, Quý Linh hé tay ra để lộ một khe nhỏ, đáp lại câu hỏi của anh: “Không biết ba mẹ cháu đang nói chuyện gì nữa, cứ đóng cửa lại mà thì thầm to nhỏ, phòng sách cũng không cho cháu vào làm bài tập. Ở nhà chán quá nên cháu mới đến đây.”
Lâm Kiều thấy anh tỉnh bơ như vậy thì mặt cũng bớt nóng hơn nhiều: “Quần áo đã trả rồi, tôi về trước đây.”
Quý Đạc gật đầu, nói với Quý Linh: “Tối nay cháu ngủ phòng ba mẹ mình đi.”
“Tại sao vậy ạ?” Quý Linh ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy Lâm Kiều đi về phía sân sau, đôi mắt đột nhiên mở to: “Chị ấy, chị ấy còn ở lại nhà chúng ta luôn hả! Chú bảo cháu ngủ phòng ba mẹ, không phải là vì phòng cháu có người vào ở rồi chứ?”
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng đầu óc lại nảy số rất nhanh.
Quý Đạc không nói phải hay không phải, chỉ nói: “Đã ăn cơm tối chưa? Chưa ăn thì bảo dì Trương làm cho cháu chút gì đi.”
“Cháu ăn rồi mới đến.” Thấy Quý Đạc định về phòng, Quý Linh mới ôm cặp sách đi theo mấy bước, chớp mắt: “Chú út, có phải chị ấy là người yêu của chú không?”
Lâm Kiều vừa đi, cô bé đã hỏi những câu này, Quý Đạc cau mày liếc cô bé: “Cháu nghe ai nói thế?”
“Nếu không phải người yêu của chú, vậy tại sao lại ở nhà chúng ta?” Quý Linh cười khúc khích, đôi mắt to sáng lấp lánh: “Chú út, cháu nói đúng không?”
Quý Đạc định giải thích rằng đó là đối tượng đính hôn của Quý Trạch, nhưng Quý Trạch và Quý Quân, Diệp Mẫn Thục rõ ràng là không muốn, chuyện này còn chưa chắc chắn, cũng không cần nói với trẻ con làm gì. Anh chỉ nói: ‘Đó là cháu gái chiến hữu ngày xưa của ông nội.”
Quý Linh rõ ràng là không tin, nhưng chuyện chú út không muốn nói, cô bé có hỏi cũng không hỏi được.
Cô bé đảo mắt, lại tiến lên mấy bước: “Chú út, lần sau khi chú cởi quần áo có thể đóng cửa lại được không?”
Cô bé ra vẻ người lớn, thở dài: “May mà là cháu đấy, nếu người khác nhìn thấy thì không hay lắm đâu.”
“Dạo này cháu đang xem cái gì thế?” Quý Đạc đã đặt tay lên cửa, đột nhiên quay người lại.
Ánh mắt Quý Linh lập tức đảo loạn: “Không, không có gì.”
“Có phải là mấy bộ phim truyền hình Nhật Bản không?”
Sau khi cải cách mở cửa, tivi gia dụng ngày càng nhiều, phim truyền hình Nhật Bản cũng bắt đầu tràn vào trong nước, đặc biệt là phim tình cảm. Mới trải qua mười năm mà quan hệ nam nữ bị kìm kẹp cực độ, mọi người lại càng mê mẩn mà xem những bộ phim yêu đến chết đi sống lại kia.
Quý Đạc không quan tâm người khác xem gì, nhưng Quý Linh năm nay mới học cấp hai thôi: “Có phải mẹ cháu không cho cháu xem cho nên cháu mới đến đây không?”
“Đâu, đâu có.” Miệng thì nói phủ nhận nhưng đầu Quý Linh lại càng cúi thấp hơn.
Quý Đạc làm sao mà không nhìn ra cơ chứ, anh cài chặt cúc tay áo bộ quân phục: “Vậy cháu vào đây, để chú xem coi cháu làm bài tập đến đâu rồi.”
Hẳn là bất kể thời đại nào thì học sinh cũng sợ nhất là nghe nói đến chuyện làm bài tập, đặc biệt là khi người hỏi câu này lại là chú út lạnh lùng của cô bé.
Động tác của Quý Linh trở nên chậm chạp thấy rõ: “Hay là cháu về nhà vậy, chú út bận như thế, hiếm khi có mấy ngày nghỉ…”
Lời còn chưa dứt thì đã đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Quý Đạc, cô bé lập tức nuốt ngược vào, chỉ cảm thấy đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Ông nội nhập viện, bà nội chắc chắn cũng không ở nhà, cô bé tính toán hẳn là bên này không có ai nên mới mò đến, nào ngờ lại đâm thẳng vào họng súng của chú út…
*
Hôm sau, khi Lâm Kiều gặp lại Quý Linh, cô bé đã không còn tinh thần như tối qua nữa rồi.
Có lẽ là do không ngủ đủ, cô bé vừa ăn cháo vừa lim dim, cái đầu nhỏ cứ gật gù gật gù.
Dì Trương ở bên cạnh, cười đầy trìu mến: “Ăn cái này đi, lòng đỏ trứng vịt này to lắm.” Thấy Lâm Kiều tới, dì Trương cũng múc cho Lâm Kiều một bát cháo.
Lâm Kiều cảm ơn rồi nhận lấy, lúc này mới phát hiện không thấy Quý Đạc trên bàn ăn.
Lâm Kiều thấy anh tỉnh bơ như vậy thì mặt cũng bớt nóng hơn nhiều: “Quần áo đã trả rồi, tôi về trước đây.”
Quý Đạc gật đầu, nói với Quý Linh: “Tối nay cháu ngủ phòng ba mẹ mình đi.”
“Tại sao vậy ạ?” Quý Linh ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy Lâm Kiều đi về phía sân sau, đôi mắt đột nhiên mở to: “Chị ấy, chị ấy còn ở lại nhà chúng ta luôn hả! Chú bảo cháu ngủ phòng ba mẹ, không phải là vì phòng cháu có người vào ở rồi chứ?”
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng đầu óc lại nảy số rất nhanh.
Quý Đạc không nói phải hay không phải, chỉ nói: “Đã ăn cơm tối chưa? Chưa ăn thì bảo dì Trương làm cho cháu chút gì đi.”
“Cháu ăn rồi mới đến.” Thấy Quý Đạc định về phòng, Quý Linh mới ôm cặp sách đi theo mấy bước, chớp mắt: “Chú út, có phải chị ấy là người yêu của chú không?”
Lâm Kiều vừa đi, cô bé đã hỏi những câu này, Quý Đạc cau mày liếc cô bé: “Cháu nghe ai nói thế?”
“Nếu không phải người yêu của chú, vậy tại sao lại ở nhà chúng ta?” Quý Linh cười khúc khích, đôi mắt to sáng lấp lánh: “Chú út, cháu nói đúng không?”
Quý Đạc định giải thích rằng đó là đối tượng đính hôn của Quý Trạch, nhưng Quý Trạch và Quý Quân, Diệp Mẫn Thục rõ ràng là không muốn, chuyện này còn chưa chắc chắn, cũng không cần nói với trẻ con làm gì. Anh chỉ nói: ‘Đó là cháu gái chiến hữu ngày xưa của ông nội.”
Quý Linh rõ ràng là không tin, nhưng chuyện chú út không muốn nói, cô bé có hỏi cũng không hỏi được.
Cô bé đảo mắt, lại tiến lên mấy bước: “Chú út, lần sau khi chú cởi quần áo có thể đóng cửa lại được không?”
Cô bé ra vẻ người lớn, thở dài: “May mà là cháu đấy, nếu người khác nhìn thấy thì không hay lắm đâu.”
“Dạo này cháu đang xem cái gì thế?” Quý Đạc đã đặt tay lên cửa, đột nhiên quay người lại.
Ánh mắt Quý Linh lập tức đảo loạn: “Không, không có gì.”
“Có phải là mấy bộ phim truyền hình Nhật Bản không?”
Sau khi cải cách mở cửa, tivi gia dụng ngày càng nhiều, phim truyền hình Nhật Bản cũng bắt đầu tràn vào trong nước, đặc biệt là phim tình cảm. Mới trải qua mười năm mà quan hệ nam nữ bị kìm kẹp cực độ, mọi người lại càng mê mẩn mà xem những bộ phim yêu đến chết đi sống lại kia.
Quý Đạc không quan tâm người khác xem gì, nhưng Quý Linh năm nay mới học cấp hai thôi: “Có phải mẹ cháu không cho cháu xem cho nên cháu mới đến đây không?”
“Đâu, đâu có.” Miệng thì nói phủ nhận nhưng đầu Quý Linh lại càng cúi thấp hơn.
Quý Đạc làm sao mà không nhìn ra cơ chứ, anh cài chặt cúc tay áo bộ quân phục: “Vậy cháu vào đây, để chú xem coi cháu làm bài tập đến đâu rồi.”
Hẳn là bất kể thời đại nào thì học sinh cũng sợ nhất là nghe nói đến chuyện làm bài tập, đặc biệt là khi người hỏi câu này lại là chú út lạnh lùng của cô bé.
Động tác của Quý Linh trở nên chậm chạp thấy rõ: “Hay là cháu về nhà vậy, chú út bận như thế, hiếm khi có mấy ngày nghỉ…”
Lời còn chưa dứt thì đã đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Quý Đạc, cô bé lập tức nuốt ngược vào, chỉ cảm thấy đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Ông nội nhập viện, bà nội chắc chắn cũng không ở nhà, cô bé tính toán hẳn là bên này không có ai nên mới mò đến, nào ngờ lại đâm thẳng vào họng súng của chú út…
*
Hôm sau, khi Lâm Kiều gặp lại Quý Linh, cô bé đã không còn tinh thần như tối qua nữa rồi.
Có lẽ là do không ngủ đủ, cô bé vừa ăn cháo vừa lim dim, cái đầu nhỏ cứ gật gù gật gù.
Dì Trương ở bên cạnh, cười đầy trìu mến: “Ăn cái này đi, lòng đỏ trứng vịt này to lắm.” Thấy Lâm Kiều tới, dì Trương cũng múc cho Lâm Kiều một bát cháo.
Lâm Kiều cảm ơn rồi nhận lấy, lúc này mới phát hiện không thấy Quý Đạc trên bàn ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.