Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 49:
Nịnh Mông Cửu
27/10/2024
“Chú út sáng sớm đã đi rồi, nói là có việc.” Quý Linh vừa ngáp vừa khuấy lòng đỏ trứng vào cháo, nhận ra ánh mắt của Lâm Kiều, cô bé cố gắng dụi dụi mắt, nhìn Lâm Kiều với vẻ mơ màng: “Chị thực sự là cháu gái của chiến hữu ông nội em sao?”
“Chú út của em nói với em như vậy sao?”
Lâm Kiều cũng không cảm thấy bất ngờ, thấy cô bé gật đầu, cô cười cắn một miếng bánh rán: “Ông nội chị và ông nội Quý ngày xưa đúng là chiến hữu với nhau, thời kháng chiến ở cùng một trung đội. Sau này đánh Tưởng Giới Thạch, ông nội chị còn làm vệ sĩ cho ông nội Quý nữa.”
Dì Trương tay nghề không tệ, bánh rán dì ta làm có độ dày mỏng vừa phải, rắc thêm chút hành lá, ăn kèm với cháo như thế này, mình cô có thể ăn hết hai cái ấy chứ.
“Chẳng lẽ là em hiểu lầm rồi sao?” Quý Linh thất vọng, dùng đũa chọc chọc cháo, lòng đỏ trứng vịt mà cô bé thường rất thích ăn cũng thấy không còn thơm ngon nữa.
Trẻ con suy nghĩ nhiều, Lâm Kiều cũng không có ý định giải thích với cô bé mà chỉ cười hỏi cô bé: “Em năm nay học lớp mấy rồi?”
"Lớp bảy ạ.” Nhắc đến chuyện đi học, Quý Linh lại nhớ đến chuyện tối qua, không nhịn được mà bĩu môi: “Chị đã tốt nghiệp chưa ạ? Nếu chưa tốt nghiệp thì phải cẩn thận đó. Chú út của em thích kiểm tra bài tập của người khác nhất, nếu nhìn thấy chú ấy thì nhất định phải tránh cho xa vào.”
“Không phải là tối qua em bị chú út kiểm tra bài tập đó chứ?” Lâm Kiều buồn cười.
Cô thực sự không tưởng tượng được một người lạnh lùng như Quý Đạc màngồi bên bàn kiểm tra bài tập về nhà của cháu thì sẽ trông như thế nào, có phải sẽ dọa người ta đến độ viết cũng viết không nổi luôn?
Quý Linh rõ ràng không muốn nhớ lại chút nào cả, cô bé chỉ mấy ngụm đã ăn hết cháo trong chén: “Em đi học đây!”
Cô bé vừa đi là trong nhà chỉ còn lại Lâm Kiều và dì Trương.
Lâm Kiều dù sao cũng không có việc gì làm, cô vừa ăn vừa trò chuyện với dì Trương: “Dì là người Yến Đô sao? Nghe giọng nói thì không giống lắm.”
Có lẽ là lần gặp đầu tiên không mấy vui vẻ, khi đối mặt với Lâm Kiều, dì Trương luôn có chút gò bó: “Không phải, tôi là người Bảo Định, sau này mới lấy chồng đến đây.”
“Vậy cũng phải nhiều năm rồi ha, dì hẳn là rất quen thuộc với Yên Đô nhỉ?”
Lâm Kiều chống cằm, đôi mắt sắc sảo cong cong, giảm bớt đi không ít cảm giác xa cách giữa hai bên.
Dì Trương cúi đầu dọn bát đũa của Quý Linh: “Cũng không quen lắm, trước kia tôi ở Thông Châu, mấy năm gần đây mới đến nhà họ Quý.”
“Dì không cần giúp trông cháu trai cháu gái sao?”
“Không cần, cháu trai có mẹ nó trông rồi.”
Nói đến cháu trai, cuối cùng dì Trương cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Con trai tôi làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, lương cũng khá.”
Có thể để một người chuyên tâm ở nhà trông con, lương quả thực không tồi.
Đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh có tay nghề, sau này cho dù gặp phải làn sóng sa thải thì cũng dễ tìm việc hơn người khác.
Lâm Kiều cong mày: “Thế thì quá lợi hại rồi, dì nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn con trai dì được di truyền từ dì rồi.”
“Nào có phải là nhờ tôi, ba nó mới là người giỏi nấu ăn kìa, trước kia từng học việc ở Bát Đại Lâu đấy. Đáng tiếc là đi sớm, không chờ được đến lúc thời thế đổi thay.”
Trò chuyện vài câu, biết Lâm Kiều khá dễ gần, dì Trương cũng dần thoải mái hơn.
Lâm Kiều liền hỏi về tình hình việc làm ở Yên Đô: “Không biết có dễ tìm việc không ha.”
“Phải xem là làm gì nữa, làm công nhân thời vụ thì cũng dễ tìm việc đấy. Bây giờ khắp nơi đều đang xây dựng, công trường thiếu người. Công nhân chính thức thì không được, hai năm trước có rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, sắp xếp thế nào cho xuể cơ chứ? Đến bây giờ vẫn còn người đang ở nhà chờ thông báo kia kìa.”
“Chú út của em nói với em như vậy sao?”
Lâm Kiều cũng không cảm thấy bất ngờ, thấy cô bé gật đầu, cô cười cắn một miếng bánh rán: “Ông nội chị và ông nội Quý ngày xưa đúng là chiến hữu với nhau, thời kháng chiến ở cùng một trung đội. Sau này đánh Tưởng Giới Thạch, ông nội chị còn làm vệ sĩ cho ông nội Quý nữa.”
Dì Trương tay nghề không tệ, bánh rán dì ta làm có độ dày mỏng vừa phải, rắc thêm chút hành lá, ăn kèm với cháo như thế này, mình cô có thể ăn hết hai cái ấy chứ.
“Chẳng lẽ là em hiểu lầm rồi sao?” Quý Linh thất vọng, dùng đũa chọc chọc cháo, lòng đỏ trứng vịt mà cô bé thường rất thích ăn cũng thấy không còn thơm ngon nữa.
Trẻ con suy nghĩ nhiều, Lâm Kiều cũng không có ý định giải thích với cô bé mà chỉ cười hỏi cô bé: “Em năm nay học lớp mấy rồi?”
"Lớp bảy ạ.” Nhắc đến chuyện đi học, Quý Linh lại nhớ đến chuyện tối qua, không nhịn được mà bĩu môi: “Chị đã tốt nghiệp chưa ạ? Nếu chưa tốt nghiệp thì phải cẩn thận đó. Chú út của em thích kiểm tra bài tập của người khác nhất, nếu nhìn thấy chú ấy thì nhất định phải tránh cho xa vào.”
“Không phải là tối qua em bị chú út kiểm tra bài tập đó chứ?” Lâm Kiều buồn cười.
Cô thực sự không tưởng tượng được một người lạnh lùng như Quý Đạc màngồi bên bàn kiểm tra bài tập về nhà của cháu thì sẽ trông như thế nào, có phải sẽ dọa người ta đến độ viết cũng viết không nổi luôn?
Quý Linh rõ ràng không muốn nhớ lại chút nào cả, cô bé chỉ mấy ngụm đã ăn hết cháo trong chén: “Em đi học đây!”
Cô bé vừa đi là trong nhà chỉ còn lại Lâm Kiều và dì Trương.
Lâm Kiều dù sao cũng không có việc gì làm, cô vừa ăn vừa trò chuyện với dì Trương: “Dì là người Yến Đô sao? Nghe giọng nói thì không giống lắm.”
Có lẽ là lần gặp đầu tiên không mấy vui vẻ, khi đối mặt với Lâm Kiều, dì Trương luôn có chút gò bó: “Không phải, tôi là người Bảo Định, sau này mới lấy chồng đến đây.”
“Vậy cũng phải nhiều năm rồi ha, dì hẳn là rất quen thuộc với Yên Đô nhỉ?”
Lâm Kiều chống cằm, đôi mắt sắc sảo cong cong, giảm bớt đi không ít cảm giác xa cách giữa hai bên.
Dì Trương cúi đầu dọn bát đũa của Quý Linh: “Cũng không quen lắm, trước kia tôi ở Thông Châu, mấy năm gần đây mới đến nhà họ Quý.”
“Dì không cần giúp trông cháu trai cháu gái sao?”
“Không cần, cháu trai có mẹ nó trông rồi.”
Nói đến cháu trai, cuối cùng dì Trương cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Con trai tôi làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, lương cũng khá.”
Có thể để một người chuyên tâm ở nhà trông con, lương quả thực không tồi.
Đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh có tay nghề, sau này cho dù gặp phải làn sóng sa thải thì cũng dễ tìm việc hơn người khác.
Lâm Kiều cong mày: “Thế thì quá lợi hại rồi, dì nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn con trai dì được di truyền từ dì rồi.”
“Nào có phải là nhờ tôi, ba nó mới là người giỏi nấu ăn kìa, trước kia từng học việc ở Bát Đại Lâu đấy. Đáng tiếc là đi sớm, không chờ được đến lúc thời thế đổi thay.”
Trò chuyện vài câu, biết Lâm Kiều khá dễ gần, dì Trương cũng dần thoải mái hơn.
Lâm Kiều liền hỏi về tình hình việc làm ở Yên Đô: “Không biết có dễ tìm việc không ha.”
“Phải xem là làm gì nữa, làm công nhân thời vụ thì cũng dễ tìm việc đấy. Bây giờ khắp nơi đều đang xây dựng, công trường thiếu người. Công nhân chính thức thì không được, hai năm trước có rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, sắp xếp thế nào cho xuể cơ chứ? Đến bây giờ vẫn còn người đang ở nhà chờ thông báo kia kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.