Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 6:
Nịnh Mông Cửu
29/08/2024
Chương 6
So với Diệp Mẫn Thục, thì một cô gái trông chưa đầy hai mươi tuổi như cô lại càng điềm tĩnh và thong dong hơn nhiều.
Thật ra thì cô cũng không biết hoàn cảnh của nhà họ Quý là thế nào, thậm chí cô còn không chắc liệu “ba” trong miệng hai người này có phải là ông cụ Quý mà cô đang tìm hay không.
Bà nội Lâm lúc đó đang bệnh nặng, trước khi chết thậm chí còn không thể nói rõ ràng ra miệng, bà cụ chỉ nói là nhà họ Lâm có ân cứu mạng với nhà họ Quý, hai nhà họ Lâm Quý cũng có hôn ước với nhau. Cô sẽ biết là ông cụ Quý có vết thương cũ cũng là nhờ lật xem những bức thư từ ngày xưa mà cô đã tìm được sau khi bà nội mất.
Nhưng nghe hai người này nói chuyện với nhau, hiển nhiên là nhà họ Quý có người bị bệnh.
Nếu thật sự đó chính là ông cụ Quý mà cô đang tìm, thì bỏ lỡ cơ hội này rồi, sợ là cô có chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa chắc là đợi được người đâu.
Cũng may là cô đã đặt cược chính xác, Quý Đạc cũng không chọn cách phớt lờ cô, anh cầm lấy phong thư rồi nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt liền dời đến trên người Diệp Mẫn Thục.
Bị đôi mắt tưởng như có thể nhìn thấu hết thảy kia nhìn chằm chằm, sắc mặt Diệp Mẫn Thục có chút mất tự nhiên.
Quý Đạc thu hồi tầm mắt, không hỏi gì mà đưa thư lại cho Lâm Kiều: “Lên xe.”
Vòng qua để mở cửa hàng ghế sau, anh để không gian rộng rãi lại cho Lâm Kiều, còn mình thì ngồi vào ghế phụ.
Diệp Mẫn Thục còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lâm Kiều đã lên xe và đóng cửa xe lại luôn một mạch rồi.
Nhìn thấy chiếc xe jeep quay đầu chạy càng ngày càng xa ở ngay trước mặt mình, sắc mặt bà ta trở nên vô cùng khó coi, phải một lúc sau bà ta mới quay người đi vào trong nhà. Không lâu sau, bà ta lại xách túi đi từ trong nhà ra, bước chân vội vã đi về phía hướng Đông của con hẻm.
Bên kia, Lâm Kiều hiển nhiên đã thoải mái hơn rất nhiều.
Bất kể người đàn ông trước mặt này có phải là nam chính hay không, nếu cô có thể gặp được ông cụ Quý thì coi như mục đích đến đây của cô cũng đã đạt được một nửa rồi.
Nếu mà đúng là anh thì tất nhiên sẽ càng tốt. Xét cho cùng, người đàn ông này có vẻ điềm tĩnh, lý trí và sâu sắc. Anh là kiểu người sẽ cân nhắc lợi hại rồi mới đưa ra sự lựa chọn tối ưu nhất, hơn nữa ngoại hình cũng không tệ, ít nhất là sau vài năm giả làm vợ chồng, cô cũng sẽ không thấy tội nghiệp cho đôi mắt của mình.
Trong lòng đã có vài phần nắm chắc, Lâm Kiều trông lại càng thoải mái, thả lỏng hơn.
Ít nhất là trên người cô, người ta không hề nhìn thấy sự lúng túng, co quắp của những cô gái nông thôn bình thường khi mới lên thành phố. Hai người ngồi phía trước xe không nói lời nào, nhưng cô cũng không cảm thấy bầu không khí quá mức yên tĩnh trong xe này phải khiến cô bồn chồn.
Khi xe chạy đến bệnh viện, Quý Đạc cuối cùng cũng nhìn vào gương chiếu hậu, điều anh nhìn thấy chính là cô gái trẻ đang ôm cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt toát lên sự điềm tĩnh và vui vẻ. Ben ngoài xe, ánh nắng đang cực kỳ chói chang, hàng mi dài của cô hơi nhíu, đôi mắt phượng dài xinh đẹp cũng khẽ nheo lại.
Tầm mắt anh hơi khựng lại, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cô…”
"Anh đi lên đi, tôi đợi trên xe là được."
Lâm Kiều quay đầu lại, thấy trong mắt anh tựa hồ có chút ngạc nhiên, cô mới cười nói: “Người cũng chỉ vừa được đưa đến bệnh viện, tình hình hiện tại thế nào vẫn còn chưa biết, chỉ sợ là không tiện lên thăm. Tôi đi nơi khác để chờ cũng được, đợi khi nào có thể lên thăm ông ấy thì tôi lại lên sau."
So với Diệp Mẫn Thục, thì một cô gái trông chưa đầy hai mươi tuổi như cô lại càng điềm tĩnh và thong dong hơn nhiều.
Thật ra thì cô cũng không biết hoàn cảnh của nhà họ Quý là thế nào, thậm chí cô còn không chắc liệu “ba” trong miệng hai người này có phải là ông cụ Quý mà cô đang tìm hay không.
Bà nội Lâm lúc đó đang bệnh nặng, trước khi chết thậm chí còn không thể nói rõ ràng ra miệng, bà cụ chỉ nói là nhà họ Lâm có ân cứu mạng với nhà họ Quý, hai nhà họ Lâm Quý cũng có hôn ước với nhau. Cô sẽ biết là ông cụ Quý có vết thương cũ cũng là nhờ lật xem những bức thư từ ngày xưa mà cô đã tìm được sau khi bà nội mất.
Nhưng nghe hai người này nói chuyện với nhau, hiển nhiên là nhà họ Quý có người bị bệnh.
Nếu thật sự đó chính là ông cụ Quý mà cô đang tìm, thì bỏ lỡ cơ hội này rồi, sợ là cô có chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa chắc là đợi được người đâu.
Cũng may là cô đã đặt cược chính xác, Quý Đạc cũng không chọn cách phớt lờ cô, anh cầm lấy phong thư rồi nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt liền dời đến trên người Diệp Mẫn Thục.
Bị đôi mắt tưởng như có thể nhìn thấu hết thảy kia nhìn chằm chằm, sắc mặt Diệp Mẫn Thục có chút mất tự nhiên.
Quý Đạc thu hồi tầm mắt, không hỏi gì mà đưa thư lại cho Lâm Kiều: “Lên xe.”
Vòng qua để mở cửa hàng ghế sau, anh để không gian rộng rãi lại cho Lâm Kiều, còn mình thì ngồi vào ghế phụ.
Diệp Mẫn Thục còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lâm Kiều đã lên xe và đóng cửa xe lại luôn một mạch rồi.
Nhìn thấy chiếc xe jeep quay đầu chạy càng ngày càng xa ở ngay trước mặt mình, sắc mặt bà ta trở nên vô cùng khó coi, phải một lúc sau bà ta mới quay người đi vào trong nhà. Không lâu sau, bà ta lại xách túi đi từ trong nhà ra, bước chân vội vã đi về phía hướng Đông của con hẻm.
Bên kia, Lâm Kiều hiển nhiên đã thoải mái hơn rất nhiều.
Bất kể người đàn ông trước mặt này có phải là nam chính hay không, nếu cô có thể gặp được ông cụ Quý thì coi như mục đích đến đây của cô cũng đã đạt được một nửa rồi.
Nếu mà đúng là anh thì tất nhiên sẽ càng tốt. Xét cho cùng, người đàn ông này có vẻ điềm tĩnh, lý trí và sâu sắc. Anh là kiểu người sẽ cân nhắc lợi hại rồi mới đưa ra sự lựa chọn tối ưu nhất, hơn nữa ngoại hình cũng không tệ, ít nhất là sau vài năm giả làm vợ chồng, cô cũng sẽ không thấy tội nghiệp cho đôi mắt của mình.
Trong lòng đã có vài phần nắm chắc, Lâm Kiều trông lại càng thoải mái, thả lỏng hơn.
Ít nhất là trên người cô, người ta không hề nhìn thấy sự lúng túng, co quắp của những cô gái nông thôn bình thường khi mới lên thành phố. Hai người ngồi phía trước xe không nói lời nào, nhưng cô cũng không cảm thấy bầu không khí quá mức yên tĩnh trong xe này phải khiến cô bồn chồn.
Khi xe chạy đến bệnh viện, Quý Đạc cuối cùng cũng nhìn vào gương chiếu hậu, điều anh nhìn thấy chính là cô gái trẻ đang ôm cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt toát lên sự điềm tĩnh và vui vẻ. Ben ngoài xe, ánh nắng đang cực kỳ chói chang, hàng mi dài của cô hơi nhíu, đôi mắt phượng dài xinh đẹp cũng khẽ nheo lại.
Tầm mắt anh hơi khựng lại, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cô…”
"Anh đi lên đi, tôi đợi trên xe là được."
Lâm Kiều quay đầu lại, thấy trong mắt anh tựa hồ có chút ngạc nhiên, cô mới cười nói: “Người cũng chỉ vừa được đưa đến bệnh viện, tình hình hiện tại thế nào vẫn còn chưa biết, chỉ sợ là không tiện lên thăm. Tôi đi nơi khác để chờ cũng được, đợi khi nào có thể lên thăm ông ấy thì tôi lại lên sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.