Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 7:
Nịnh Mông Cửu
08/10/2024
Thế nhưng, anh cũng không thể dưới tình huống ông cụ không biết gì mà tùy hiện dẫn người lên được. Chỉ là không ngờ là anh còn chưa mở miệng mà cô đã nghĩ tới chuyện này rồi.
Bình tĩnh, to gan, hơn nữa làm chuyện gì cũng rất đúng mực…
Cô trông không giống một cô gái mười tám – mười chín tuổi đến từ một gia đình bình thường chút nào.
Quý Đạc nhìn Lâm Kiều lần nữa rồi mới nói: “Vậy cô đợi trong xe một lát.” Sau đó, anh quay qua nói với tài xế một tiếng rồi mở cửa bước xuống xe.
Tài xế của anh - Tiểu Phương, là một thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt chữ điền, tóc cắt đầu đinh, nom có vẻ ít nói.
Ở thời đại này, ô tô là thứ rất hiếm có, thế nên cũng có rất ít người biết lái xe. Hầu hết bọn họ đều học lái xe trong quân đội, còn phải biết cách hành xử, biết tìm đường. Suy cho cùng, lái xe là một công việc khá tốt trong quân đội, sau khi giải ngũ thì sẽ dễ tìm việc hơn những người khác.
Chỉ có Tiểu Phương là bởi vì ít nói, lại đáng tin cậy, nên mới được phân công làm tài xế cho Quý Đạc.
Quý Đạc cũng không phải là người bắt bẻ, chỉ là phong cách làm việc của anh khá nhanh gọn và quyết liệt. Anh đã từng xử lý không ít tay lính lão làng chỉ biết nói lại chẳng biết làm dưới quyền mình. So với những người quá mức linh hoạt, thì Tiểu Phương rõ ràng là hợp ý anh hơn.
Cũng chính bởi vì cái tính khí này của anh mà không ít người có phần sợ anh. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phương nhìn thấy một cô gái trẻ có thể nói chuyện thoải mái như vậy trước mặt Quý Đạc đấy. Sau khi đỗ xe ở nơi râm mát, anh ta không khỏi liếc nhìn gương chiếu hậu một cái.
Lâm Kiều chú ý tới, mới cười hỏi anh ta: "Đồng chí, đồng chí nhập ngũ được mấy năm rồi? Ký thuật lái xe không tồi đâu nhé."
Những tài xế xuất thân từ quân đội đều có kỹ thuật lái xe rất tốt, lái xe cho lãnh đạo nào dám lái không tốt cơ chứ? Những người phụ trách vận chuyển thậm chí còn ghê gớm hơn, có tình trạng đường xá phức tạp nào mà bọn họ còn chưa gặp qua cơ chứ. Phía trước mà có lở đất, bọn họ chỉ cần hất đuôi một cái là có thể lái xe trở về nguyên vẹn rồi.
Chỉ là so với Lâm Kiều, Tiểu Phương rõ ràng không quảng giao bằng, hơn nữa anh ta còn có chút xấu hổ vì bị bắt gặp mình đang nhìn lén: “Mới có mấy năm thôi.”
Ngoài việc lái xe giỏi, điều quan trọng nhất của người lái xe là phải thận trọng. Lâm Kiều bắt chuyện với anh ta cũng không phải để thám thính gì từ miệng anh ta, cô cười cười rồi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tôi xuống đi dạo một chút được không? Tôi cũng không đi đâu xa, chỉ loanh quanh ở đây thôi, một lát nữa sẽ quay lại."
Khi Quý Đạc rời đi, anh cũng không nói là không được cho người ta xuống xe, Tiểu Phương chỉ có thể “Ừ” một tiếng.
Lâm Kiều nói đi một chút thì thật sự là chỉ đi trong chốc lát, không lâu sau là đã thấy Lâm Kiều mang theo một túi táo quay lại rồi.
Quý Đạc từ trên lầu đi xuống, cũng nhìn thấy túi táo kia, ánh mắt anh nhẹ nhàng dừng ở trên đó.
Lâm Kiều để ý thấy tầm mắt anh, mới nói: "Tôi thấy ở cửa hàng bên cạnh có bán nên mua một ít. Vừa hay quả táo cũng tượng trưng cho bình an, may mắn."
Đi tay không đến thăm bệnh là một chuyện khá thất lễ, trong tay cô cũng không còn bao nhiêu tiền, chỉ có thể miễn cưỡng mua cái này thôi.
Thật ra, thời đại này càng thịnh hành chuyện đưa tặng trái cây đóng hộp hơn, nhưng với điều kiện của nhà họ Quý, những thứ đó chắc chắn là không thiếu, mà trái cây tươi cũng tốt cho sức khỏe hơn.
Lâm Kiều hỏi Quý Đạc: “Tình huống của Quý lão tiên sinh thế nào rồi ạ?”
“Huyết áp hơi cao một chút, không có gì nghiêm trọng.” Quý Đạc mở cửa xe cho cô: “Đi thôi, tôi đưa cô lên.”
Phòng ông cụ Quý ở rõ ràng là một căn phòng bệnh dành cho cán bộ, trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có hai chiếc giường kê cạnh nhau.
Ông cụ đang nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, đầu tóc hoa râm, nhìn cũng thấy là đã lớn tuổi, thế nhưng tinh thần thì vẫn còn rất tốt. Nhìn thấy Lâm Kiều, ông cụ lập tức ngồi dậy.
Bình tĩnh, to gan, hơn nữa làm chuyện gì cũng rất đúng mực…
Cô trông không giống một cô gái mười tám – mười chín tuổi đến từ một gia đình bình thường chút nào.
Quý Đạc nhìn Lâm Kiều lần nữa rồi mới nói: “Vậy cô đợi trong xe một lát.” Sau đó, anh quay qua nói với tài xế một tiếng rồi mở cửa bước xuống xe.
Tài xế của anh - Tiểu Phương, là một thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt chữ điền, tóc cắt đầu đinh, nom có vẻ ít nói.
Ở thời đại này, ô tô là thứ rất hiếm có, thế nên cũng có rất ít người biết lái xe. Hầu hết bọn họ đều học lái xe trong quân đội, còn phải biết cách hành xử, biết tìm đường. Suy cho cùng, lái xe là một công việc khá tốt trong quân đội, sau khi giải ngũ thì sẽ dễ tìm việc hơn những người khác.
Chỉ có Tiểu Phương là bởi vì ít nói, lại đáng tin cậy, nên mới được phân công làm tài xế cho Quý Đạc.
Quý Đạc cũng không phải là người bắt bẻ, chỉ là phong cách làm việc của anh khá nhanh gọn và quyết liệt. Anh đã từng xử lý không ít tay lính lão làng chỉ biết nói lại chẳng biết làm dưới quyền mình. So với những người quá mức linh hoạt, thì Tiểu Phương rõ ràng là hợp ý anh hơn.
Cũng chính bởi vì cái tính khí này của anh mà không ít người có phần sợ anh. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phương nhìn thấy một cô gái trẻ có thể nói chuyện thoải mái như vậy trước mặt Quý Đạc đấy. Sau khi đỗ xe ở nơi râm mát, anh ta không khỏi liếc nhìn gương chiếu hậu một cái.
Lâm Kiều chú ý tới, mới cười hỏi anh ta: "Đồng chí, đồng chí nhập ngũ được mấy năm rồi? Ký thuật lái xe không tồi đâu nhé."
Những tài xế xuất thân từ quân đội đều có kỹ thuật lái xe rất tốt, lái xe cho lãnh đạo nào dám lái không tốt cơ chứ? Những người phụ trách vận chuyển thậm chí còn ghê gớm hơn, có tình trạng đường xá phức tạp nào mà bọn họ còn chưa gặp qua cơ chứ. Phía trước mà có lở đất, bọn họ chỉ cần hất đuôi một cái là có thể lái xe trở về nguyên vẹn rồi.
Chỉ là so với Lâm Kiều, Tiểu Phương rõ ràng không quảng giao bằng, hơn nữa anh ta còn có chút xấu hổ vì bị bắt gặp mình đang nhìn lén: “Mới có mấy năm thôi.”
Ngoài việc lái xe giỏi, điều quan trọng nhất của người lái xe là phải thận trọng. Lâm Kiều bắt chuyện với anh ta cũng không phải để thám thính gì từ miệng anh ta, cô cười cười rồi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tôi xuống đi dạo một chút được không? Tôi cũng không đi đâu xa, chỉ loanh quanh ở đây thôi, một lát nữa sẽ quay lại."
Khi Quý Đạc rời đi, anh cũng không nói là không được cho người ta xuống xe, Tiểu Phương chỉ có thể “Ừ” một tiếng.
Lâm Kiều nói đi một chút thì thật sự là chỉ đi trong chốc lát, không lâu sau là đã thấy Lâm Kiều mang theo một túi táo quay lại rồi.
Quý Đạc từ trên lầu đi xuống, cũng nhìn thấy túi táo kia, ánh mắt anh nhẹ nhàng dừng ở trên đó.
Lâm Kiều để ý thấy tầm mắt anh, mới nói: "Tôi thấy ở cửa hàng bên cạnh có bán nên mua một ít. Vừa hay quả táo cũng tượng trưng cho bình an, may mắn."
Đi tay không đến thăm bệnh là một chuyện khá thất lễ, trong tay cô cũng không còn bao nhiêu tiền, chỉ có thể miễn cưỡng mua cái này thôi.
Thật ra, thời đại này càng thịnh hành chuyện đưa tặng trái cây đóng hộp hơn, nhưng với điều kiện của nhà họ Quý, những thứ đó chắc chắn là không thiếu, mà trái cây tươi cũng tốt cho sức khỏe hơn.
Lâm Kiều hỏi Quý Đạc: “Tình huống của Quý lão tiên sinh thế nào rồi ạ?”
“Huyết áp hơi cao một chút, không có gì nghiêm trọng.” Quý Đạc mở cửa xe cho cô: “Đi thôi, tôi đưa cô lên.”
Phòng ông cụ Quý ở rõ ràng là một căn phòng bệnh dành cho cán bộ, trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có hai chiếc giường kê cạnh nhau.
Ông cụ đang nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, đầu tóc hoa râm, nhìn cũng thấy là đã lớn tuổi, thế nhưng tinh thần thì vẫn còn rất tốt. Nhìn thấy Lâm Kiều, ông cụ lập tức ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.