[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 38: Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (1)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tưởng Trụ dập điếu thuốc, trong lòng mệt mỏi nói: “Được chưa, đây không phải là chuyện tốt sao, còn biết tắm cho Nha Nha, Tưởng Thâm sẵn sàng gọi mẹ, chính tỏ là người tốt, sống yên ổn với nhau, không được sao?
“Cô ta thông minh đấy, biết trong phòng bếp nóng, nước tắm cũng muốn người khác đun. Nha Nha bây giờ cũng biết bò rồi, cô ta để Nha Nha trên sàn, vừa đóng cửa đã nằm lên giường.”
Châu Thải Phượng càng nghĩ càng tức, cắn răng, vỗ vào đầu Tưởng Thâm: “Mày còn có mặt mũi gọi người ngoài là mẹ, người ta bây giờ chỉ muốn giả vờ giả vịt trước mặt ba mày thôi. Nếu cô ta muốn, đến lúc sinh con ra, chuyện đầu tiên sẽ làm là đuổi ba người chúng mày đi.”
Tưởng Thâm sợ bị Châu Thải Phượng đánh, căn bản không dám lên tiếng phản kháng, nhưng vẫn cầm chiếc xô rỗng đi ra giếng múc nước.
Trong phòng chỉ có ba người, Tưởng Trầm đang gặm bánh xốp đào giòn hương vị ngọt ngào, khi cười để lộ má núm đồng tiền.
Tô Vãn Nghiên trêu đùa đứa trẻ trong lòng, nói: “Nha Nha, có muốn ăn kẹo không?”
Bảo Bảo không ngừng đáp lại ê a, thò tay muốn với lấy đồ vật trên giường.
Tô Vãn Nghiên cầm lên một ít đào giòn xốp cho vào miệng cô bé.
Nha Nha chóp chép cái miệng nhỏ nhắn, đào xốp giòn gặp nước miếng liền tan ra, rồi trở nên mềm mại như cát.
Cô bé được ăn ngon, lúc này há hốc mồm: “A”
Tô Vãn Nghiên cấu một ít rồi cho vào miệng cô bé, nghiêng đầu nói: “Đúng rồi Tưởng Trầm, em gái cháu có sữa bột không?”
“Không có, dì và bà nội bình thường đều cho Nha Nha ăn bột, cháo hoặc cơm.”
Tô Vãn Nghiên khẽ thở dài: Khó trách trong nhà này, ai nấy cũng gầy gò.
Nha Nha mở to đôi mắt đen láy như hồ đào nhìn bốn phía, duỗi bàn tay nhỏ đầy bụi bẩn muốn sờ mặt Tô Vãn Nghiên, miệng còn phát ra tiếng ê a.
Tưởng Thâm khó khăn xách theo xô nước cao bằng nửa người cậu tới. Khuôn mặt cậu mệt mỏi đỏ bừng, cuối cùng đổ vào bồn tắm.
Tưởng Lệ Đình đứng ở ngoài cửa, hai tay chống nạnh, thân hình cao lớn săn chắc đứng chắn ở cửa ra vào, thấp giọng nói: “Tiểu tử thối, Nha Nha giống như bùn đất, sao có thể sử dụng chậu của chúng ta?”
Đồng tử của Tưởng Thâm co lại, vô thức muốn đổ lại nước cho vào xô, có thể do chậu tắm quá nặng nên không có cách nào, chỉ có thể dùng cái gáo hồ lô múc từng gáo một.
Tưởng Lệ Đình không thèm giúp, đứng yên trước cửa, không kiên nhẫn nói: “Nhìn cháu chân tay vụng về, có thể làm được việc không?”
Tô Vãn Nghiên nhìn hắn, buông Nha Nha ra, chủ động tiến lên cầm lấy cái gáo trong tay Tưởng Thâm.
Nhưng còn chưa kịp làm, Tưởng Lệ Đình đã vội cầm lấy, nói: “Anh làm là được rồi, vợ nghỉ ngơi đi, cơm nước xong, rồi chúng ta sẽ đi lên thị trấn mua đồ cho đám cưới.”
Tô Vãn Nghiên cũng không tranh cãi với hắn, bế Nha Nha lên, bỏ vào trong chậu nước.
Nha Nha vui vẻ không ngừng đạp nước, nước bắn tung tóe, tiếng cười “khúc khích”.
Tưởng Trụ dập điếu thuốc, trong lòng mệt mỏi nói: “Được chưa, đây không phải là chuyện tốt sao, còn biết tắm cho Nha Nha, Tưởng Thâm sẵn sàng gọi mẹ, chính tỏ là người tốt, sống yên ổn với nhau, không được sao?
“Cô ta thông minh đấy, biết trong phòng bếp nóng, nước tắm cũng muốn người khác đun. Nha Nha bây giờ cũng biết bò rồi, cô ta để Nha Nha trên sàn, vừa đóng cửa đã nằm lên giường.”
Châu Thải Phượng càng nghĩ càng tức, cắn răng, vỗ vào đầu Tưởng Thâm: “Mày còn có mặt mũi gọi người ngoài là mẹ, người ta bây giờ chỉ muốn giả vờ giả vịt trước mặt ba mày thôi. Nếu cô ta muốn, đến lúc sinh con ra, chuyện đầu tiên sẽ làm là đuổi ba người chúng mày đi.”
Tưởng Thâm sợ bị Châu Thải Phượng đánh, căn bản không dám lên tiếng phản kháng, nhưng vẫn cầm chiếc xô rỗng đi ra giếng múc nước.
Trong phòng chỉ có ba người, Tưởng Trầm đang gặm bánh xốp đào giòn hương vị ngọt ngào, khi cười để lộ má núm đồng tiền.
Tô Vãn Nghiên trêu đùa đứa trẻ trong lòng, nói: “Nha Nha, có muốn ăn kẹo không?”
Bảo Bảo không ngừng đáp lại ê a, thò tay muốn với lấy đồ vật trên giường.
Tô Vãn Nghiên cầm lên một ít đào giòn xốp cho vào miệng cô bé.
Nha Nha chóp chép cái miệng nhỏ nhắn, đào xốp giòn gặp nước miếng liền tan ra, rồi trở nên mềm mại như cát.
Cô bé được ăn ngon, lúc này há hốc mồm: “A”
Tô Vãn Nghiên cấu một ít rồi cho vào miệng cô bé, nghiêng đầu nói: “Đúng rồi Tưởng Trầm, em gái cháu có sữa bột không?”
“Không có, dì và bà nội bình thường đều cho Nha Nha ăn bột, cháo hoặc cơm.”
Tô Vãn Nghiên khẽ thở dài: Khó trách trong nhà này, ai nấy cũng gầy gò.
Nha Nha mở to đôi mắt đen láy như hồ đào nhìn bốn phía, duỗi bàn tay nhỏ đầy bụi bẩn muốn sờ mặt Tô Vãn Nghiên, miệng còn phát ra tiếng ê a.
Tưởng Thâm khó khăn xách theo xô nước cao bằng nửa người cậu tới. Khuôn mặt cậu mệt mỏi đỏ bừng, cuối cùng đổ vào bồn tắm.
Tưởng Lệ Đình đứng ở ngoài cửa, hai tay chống nạnh, thân hình cao lớn săn chắc đứng chắn ở cửa ra vào, thấp giọng nói: “Tiểu tử thối, Nha Nha giống như bùn đất, sao có thể sử dụng chậu của chúng ta?”
Đồng tử của Tưởng Thâm co lại, vô thức muốn đổ lại nước cho vào xô, có thể do chậu tắm quá nặng nên không có cách nào, chỉ có thể dùng cái gáo hồ lô múc từng gáo một.
Tưởng Lệ Đình không thèm giúp, đứng yên trước cửa, không kiên nhẫn nói: “Nhìn cháu chân tay vụng về, có thể làm được việc không?”
Tô Vãn Nghiên nhìn hắn, buông Nha Nha ra, chủ động tiến lên cầm lấy cái gáo trong tay Tưởng Thâm.
Nhưng còn chưa kịp làm, Tưởng Lệ Đình đã vội cầm lấy, nói: “Anh làm là được rồi, vợ nghỉ ngơi đi, cơm nước xong, rồi chúng ta sẽ đi lên thị trấn mua đồ cho đám cưới.”
Tô Vãn Nghiên cũng không tranh cãi với hắn, bế Nha Nha lên, bỏ vào trong chậu nước.
Nha Nha vui vẻ không ngừng đạp nước, nước bắn tung tóe, tiếng cười “khúc khích”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.