[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 39: Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (2)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Vãn Nghiên ngồi xổm bên cạnh chậu nước, đầu tiên để cô bé chơi một lúc rồi nhẹ nhàng xoa người cho bé.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy những dải bùn trắng xám, lau đến đâu làn da trắng tới đó.
Dưới đáy chậu chồng chất một tầng bùn đất, Tưởng Lệ Đình xấu hổ bước ra ngoài, hô to: “Mẹ, mẹ xem mẹ chăm sóc bọn trẻ như thế nào đây, bùn đất còn dày hơn mì ba con làm buổi sáng.”
Châu Thải Phượng đứng trong bếp, nghiêng đầu ra ngoài cửa trả lời: “Mẹ ngày nào cũng rảnh chắc, Nha Nha mỗi ngày đều bò trên đất rất bẩn, con cũng không phải không biết.”
Tưởng Lệ Đình nhíu mày, rửa sạch chậu nước bên giếng: “Nhà ai cũng bận, nhưng con chưa thấy trẻ con nhà ai bẩn như vậy đấy.”
“Rầm” một tiếng.
Châu Thải Phượng hình như giận quá mà ném xẻng xuống, đập vào nồi phát ra tiếng kêu không nhỏ.
Mặt bà dài thườn thượt, bước ra ngoài: “Bảo vợ con đi mà nấu cơm, không phải chỉ mỗi tắm rửa cho trẻ con. Mẹ sẽ tự làm, có chút chuyện mà làm như to lắm.”
Tưởng Lệ Đình không quan tâm đến cảm xúc của bà, khóe môi nhếch lên: “Vợ con như vậy nhưng lại là đại tiểu thư, sao có thể làm việc này.”
Châu Thải Phượng tức cả lồng ngực, càu nhàu nói: “Còn đại tiểu thư cái gì, cô ta đeo vàng đeo bạc hay mang tiền đến đây sao? Trong cái rương con xách về có một trăm đồng hay đồ trang sức.”
Tưởng Lệ Đình chợt nhớ tới bức thư.
Hắn bỗng giật mình, cảm thấy nếu nói với Châu Thải Phượng thì chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy với Tô Vãn Nghiên. Ý nghĩ này chợt lóe lên nhưng nghĩ lại không nói thì tốt hơn.
Bằng không với tính cách của Châu Thải Phượng sẽ nói cho Tô Vãn Nghiên biết, sau đó sẽ giục Tô Vãn Nghiên kế thừa gia nghiệp.
Dù sao đêm qua anh và cô đã ngủ với nhau, trong suy nghĩ của Châu Thải Phượng nếu không cần Tô Vãn Nghiên thì coi như cô bị nhốt ở Tưởng gia rồi.
Nhưng hắn không giữ được tâm tư của Tô Vãn Nghiên, sợ cô biết còn có đường lui thì sẽ rời đi mà không quay đầu lại.
Châu Thải Phượng vẫn còn lải nhải: “À, quên mất, trên tay cô vẫn còn đeo sợi dây đỏ, thật sự rất nghèo nàn.”
Tô Vãn Nghiên ở trong phòng mấp máy môi, dùng đầu ngón tay vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, ánh mắt tràn ngập một tầng sương mù.
Sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tưởng Lệ Đình: “Châu Thải Phượng bà im miệng cho tôi, không được nói xấu vợ tôi.”
“Tiểu tử thối, mày xưng hô với mẹ, người đã khổ cả đời này như thế à?”
Châu Thải Phượng trước giờ đều thiên vị đứa con này, bây giờ thấy hắn mặt mũi tức giận bảo vệ Tô Vãn Nghiên, đối đầu với mình, bà ta lại càng tức giận đến đau đầu, sắc mặt rất khó chịu.
“Dù sao cũng không được nói thêm gì nữa.”
Tô Vãn Nghiên ngồi xổm bên cạnh chậu nước, đầu tiên để cô bé chơi một lúc rồi nhẹ nhàng xoa người cho bé.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy những dải bùn trắng xám, lau đến đâu làn da trắng tới đó.
Dưới đáy chậu chồng chất một tầng bùn đất, Tưởng Lệ Đình xấu hổ bước ra ngoài, hô to: “Mẹ, mẹ xem mẹ chăm sóc bọn trẻ như thế nào đây, bùn đất còn dày hơn mì ba con làm buổi sáng.”
Châu Thải Phượng đứng trong bếp, nghiêng đầu ra ngoài cửa trả lời: “Mẹ ngày nào cũng rảnh chắc, Nha Nha mỗi ngày đều bò trên đất rất bẩn, con cũng không phải không biết.”
Tưởng Lệ Đình nhíu mày, rửa sạch chậu nước bên giếng: “Nhà ai cũng bận, nhưng con chưa thấy trẻ con nhà ai bẩn như vậy đấy.”
“Rầm” một tiếng.
Châu Thải Phượng hình như giận quá mà ném xẻng xuống, đập vào nồi phát ra tiếng kêu không nhỏ.
Mặt bà dài thườn thượt, bước ra ngoài: “Bảo vợ con đi mà nấu cơm, không phải chỉ mỗi tắm rửa cho trẻ con. Mẹ sẽ tự làm, có chút chuyện mà làm như to lắm.”
Tưởng Lệ Đình không quan tâm đến cảm xúc của bà, khóe môi nhếch lên: “Vợ con như vậy nhưng lại là đại tiểu thư, sao có thể làm việc này.”
Châu Thải Phượng tức cả lồng ngực, càu nhàu nói: “Còn đại tiểu thư cái gì, cô ta đeo vàng đeo bạc hay mang tiền đến đây sao? Trong cái rương con xách về có một trăm đồng hay đồ trang sức.”
Tưởng Lệ Đình chợt nhớ tới bức thư.
Hắn bỗng giật mình, cảm thấy nếu nói với Châu Thải Phượng thì chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy với Tô Vãn Nghiên. Ý nghĩ này chợt lóe lên nhưng nghĩ lại không nói thì tốt hơn.
Bằng không với tính cách của Châu Thải Phượng sẽ nói cho Tô Vãn Nghiên biết, sau đó sẽ giục Tô Vãn Nghiên kế thừa gia nghiệp.
Dù sao đêm qua anh và cô đã ngủ với nhau, trong suy nghĩ của Châu Thải Phượng nếu không cần Tô Vãn Nghiên thì coi như cô bị nhốt ở Tưởng gia rồi.
Nhưng hắn không giữ được tâm tư của Tô Vãn Nghiên, sợ cô biết còn có đường lui thì sẽ rời đi mà không quay đầu lại.
Châu Thải Phượng vẫn còn lải nhải: “À, quên mất, trên tay cô vẫn còn đeo sợi dây đỏ, thật sự rất nghèo nàn.”
Tô Vãn Nghiên ở trong phòng mấp máy môi, dùng đầu ngón tay vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, ánh mắt tràn ngập một tầng sương mù.
Sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tưởng Lệ Đình: “Châu Thải Phượng bà im miệng cho tôi, không được nói xấu vợ tôi.”
“Tiểu tử thối, mày xưng hô với mẹ, người đã khổ cả đời này như thế à?”
Châu Thải Phượng trước giờ đều thiên vị đứa con này, bây giờ thấy hắn mặt mũi tức giận bảo vệ Tô Vãn Nghiên, đối đầu với mình, bà ta lại càng tức giận đến đau đầu, sắc mặt rất khó chịu.
“Dù sao cũng không được nói thêm gì nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.