[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 49: Không Cho Trẻ Con Ăn Thịt (1)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dầu mỡ dính hết lên môi, ánh mắt tròn xoe nói: “Ăn ngon thật, cảm ơn mẹ.”
Khóe môi Tô Vãn Nghiên nhếch lên, thấy Tưởng Thâm cúi đầu ăn cơm, cô lại gắp tiếp một cái chân vịt nướng khác cho vào bát cậu.
Châu Thải Phượng mặt mũi lúc này dài thượt nói: “Hai đứa chúng nó không chết đói được đâu, suy nghĩ cho người đàn ông của cô đi, cái gì cũng phải hơn.
Hai cái chân này, chồng cô ăn một cái, nó kiếm tiền nuôi gia đình, vất vả vô cùng.”
Tưởng Lệ Đình không lên tiếng, hắn mím môi: Lời này có lý, vợ tôi nên thương tôi hơn.
Tưởng Thâm nghe vậy, cũng không dám ăn, cậu run rẩy đặt chân vịt nướng vào bát của Tưởng Lệ Đình.
“Ba ăn đi.”
Một giây sau, Tưởng Lệ Đình quả thực không quan tâm còn cắn một cái, nhìn về phía Tô Vãn Nghiên nói: “Vợ, em thích ăn thanh đạm à? Anh ăn xong sẽ dẫn em ra ngoài ăn.”
Ánh mắt Tô Vãn Nghiên run rẩy, biết rõ Tưởng Lệ Đình không quan tâm đến sống chết của bọn trẻ nhưng vẫn bị hành động này của hắn làm kinh hãi.
Theo lý mà nói việc hắn ra ngoài buôn bán có lẽ thường xuyên ăn bên ngoài được, nhưng biết rõ Tưởng Thâm muốn ăn sao hắn có thể nuốt trôi?
Mà Châu Thải Phượng cảm thấy việc Tưởng Lệ Đình ăn là đương nhiên, nhưng sợ hắn vì Tô Vãn Nghiên tốn tiền, bèn nhắc nhở: “Vất vả nấu cơm mà không ăn, còn ra ngoài ăn cái gì, không được để lãng phí tiền, cứ ăn đi.”
Lông mày Tưởng Lệ Đình chau lại: “Con với vợ con nói chuyện, mẹ đừng xen mồm vào, hơn nữa, đàn ông nhà nào kiếm tiền mà chẳng để nuôi vợ nuôi con, có tiền thì nên ăn ngon.”
Tưởng Trầm nhân lúc hai người đang nói chuyện, yên lặng đưa một nửa cái chân vịt đã gặm cho vào bát Tưởng Thâm, trên miệng còn bóng loáng, khẽ giọng nói: “Cho anh.”
Hai anh em đã sớm biết hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu phải cẩn thận từng li từng tí, cố gắng giảm bớt sự chú ý.
Tô Vãn Nghiên lại để ý tới sự mờ ám của hai đứa bé, cô mím môi, cảm giác bất lực, không vị cũng giảm đi không ít, yên lặng đặt đũa xuống.
Cô nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy áo sơ mi và quần tây của hắn nước chảy xuống tí tách, thản nhiên phủi bụi trên dây phơi quần áo.
Nhưng chỉ có hai cái móc treo, nhưng lại treo đồ lót của cô, hình ảnh nổi bật, phấp phới trong gió, đặc biệt khiến người khác dễ chú ý.
Cô lẳng lặng nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng: Có cần phải làm tôi xấu hổ như vậy không?
Trong cả bữa ăn, Châu Thải Phượng và Tưởng Trụ ăn rau là chính, không động tới món mặn.
Tưởng Lệ Đình cũng không ăn nhiều thịt, liền buông đũa rồi đi vào phòng: “Vợ, ăn xong thì vào nhà nghỉ ngơi đi, rồi anh dẫn em ra ngoài ăn chút gì đó.”
Tô Vãn Nghiên không lên tiếng, chậm rãi nhai cơm.
Mà Tưởng Thâm và Tưởng Trầm như nhận được tín hiệu, vừa cắn một miếng gà thì cay không nuốt nổi, nước mắt cũng tuôn ra.
Dầu mỡ dính hết lên môi, ánh mắt tròn xoe nói: “Ăn ngon thật, cảm ơn mẹ.”
Khóe môi Tô Vãn Nghiên nhếch lên, thấy Tưởng Thâm cúi đầu ăn cơm, cô lại gắp tiếp một cái chân vịt nướng khác cho vào bát cậu.
Châu Thải Phượng mặt mũi lúc này dài thượt nói: “Hai đứa chúng nó không chết đói được đâu, suy nghĩ cho người đàn ông của cô đi, cái gì cũng phải hơn.
Hai cái chân này, chồng cô ăn một cái, nó kiếm tiền nuôi gia đình, vất vả vô cùng.”
Tưởng Lệ Đình không lên tiếng, hắn mím môi: Lời này có lý, vợ tôi nên thương tôi hơn.
Tưởng Thâm nghe vậy, cũng không dám ăn, cậu run rẩy đặt chân vịt nướng vào bát của Tưởng Lệ Đình.
“Ba ăn đi.”
Một giây sau, Tưởng Lệ Đình quả thực không quan tâm còn cắn một cái, nhìn về phía Tô Vãn Nghiên nói: “Vợ, em thích ăn thanh đạm à? Anh ăn xong sẽ dẫn em ra ngoài ăn.”
Ánh mắt Tô Vãn Nghiên run rẩy, biết rõ Tưởng Lệ Đình không quan tâm đến sống chết của bọn trẻ nhưng vẫn bị hành động này của hắn làm kinh hãi.
Theo lý mà nói việc hắn ra ngoài buôn bán có lẽ thường xuyên ăn bên ngoài được, nhưng biết rõ Tưởng Thâm muốn ăn sao hắn có thể nuốt trôi?
Mà Châu Thải Phượng cảm thấy việc Tưởng Lệ Đình ăn là đương nhiên, nhưng sợ hắn vì Tô Vãn Nghiên tốn tiền, bèn nhắc nhở: “Vất vả nấu cơm mà không ăn, còn ra ngoài ăn cái gì, không được để lãng phí tiền, cứ ăn đi.”
Lông mày Tưởng Lệ Đình chau lại: “Con với vợ con nói chuyện, mẹ đừng xen mồm vào, hơn nữa, đàn ông nhà nào kiếm tiền mà chẳng để nuôi vợ nuôi con, có tiền thì nên ăn ngon.”
Tưởng Trầm nhân lúc hai người đang nói chuyện, yên lặng đưa một nửa cái chân vịt đã gặm cho vào bát Tưởng Thâm, trên miệng còn bóng loáng, khẽ giọng nói: “Cho anh.”
Hai anh em đã sớm biết hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu phải cẩn thận từng li từng tí, cố gắng giảm bớt sự chú ý.
Tô Vãn Nghiên lại để ý tới sự mờ ám của hai đứa bé, cô mím môi, cảm giác bất lực, không vị cũng giảm đi không ít, yên lặng đặt đũa xuống.
Cô nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy áo sơ mi và quần tây của hắn nước chảy xuống tí tách, thản nhiên phủi bụi trên dây phơi quần áo.
Nhưng chỉ có hai cái móc treo, nhưng lại treo đồ lót của cô, hình ảnh nổi bật, phấp phới trong gió, đặc biệt khiến người khác dễ chú ý.
Cô lẳng lặng nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng: Có cần phải làm tôi xấu hổ như vậy không?
Trong cả bữa ăn, Châu Thải Phượng và Tưởng Trụ ăn rau là chính, không động tới món mặn.
Tưởng Lệ Đình cũng không ăn nhiều thịt, liền buông đũa rồi đi vào phòng: “Vợ, ăn xong thì vào nhà nghỉ ngơi đi, rồi anh dẫn em ra ngoài ăn chút gì đó.”
Tô Vãn Nghiên không lên tiếng, chậm rãi nhai cơm.
Mà Tưởng Thâm và Tưởng Trầm như nhận được tín hiệu, vừa cắn một miếng gà thì cay không nuốt nổi, nước mắt cũng tuôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.