[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 50: Không Cho Trẻ Con Ăn Thịt (2)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không còn cách nào, vừa mới học được cách nhúng vào nước sôi, Châu Thải Phượng đã cầm đũa gõ vào đầu hai đứa bé, hùng hổ nói: “Chúng mày lại ăn, không biết lãng phí nước hay sao? Tính tình hai đứa mày cũng thấp hèn như mẹ chúng mày vậy.”
Hai đứa bé vẻ mặt ủy khuất, cố chịu cay nuốt xuống, trong bụng rất muốn ăn, nhưng thật sự không nuốt nổi miếng thứ hai, chỉ có thể giương mắt nhìn Châu Thải Phượng ăn cơm.
Tô Vãn Nghiên chau mày, nói chung nhìn tình hình trong nhà quy củ chính là Tưởng Lệ Đình không ăn mới có phần của bọn chúng.
Cô không nhịn được mà gắp hai miếng thịt ngon, vừa mới ngâm qua nước sôi rồi mới gắp cho hai đứa.
Châu Thải Phượng lẩm bẩm một câu: “Mặc kệ lũ trẻ đi, ăn nhiều như vậy đâu có tốt lành gì? Đêm nay còn có thể hâm nóng cho Lệ Đình ăn.”
Tô Vãn Nghiên ngừng lại, sau đó lại nhìn rau thì thấy không có ớt.
Vì vậy, món mặn cố ý thả nhiều ớt như vậy là không để cho bọn trẻ ăn?
Đây mà là bà nội ruột sao?
Tưởng Thâm và Tưởng Trầm nhìn qua nhìn lại, không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Vãn Nghiên vẫn kiên trì đưa cho bọn chúng, nhưng hai anh em vừa ăn như hổ đói xong.
Một giây sau, Châu Thải Phượng hình như rất sợ Tô Vãn Nghiên lại gắp tiếp cho hai đứa bé, vội vàng đem thịt gà và nước canh thịt bò đưa cho Tưởng Trụ: “Không ai ăn thì mang đi đi.”
Tô Vãn Nghiên nắm chặt đôi đũa trong tay đến mức trắng bệch, mà Tưởng Trụ cũng không dám lên tiếng, yên lặng bê đi.
Châu Thải Phượng sắp xếp lại bát đũa, tiếng “côm cốp” vang lên, giống như nhắc nhở ai đó không thể ngồi không.
Tô Vãn Nghiên thuộc về loại người nếu đối phương nói tử tế thì bản thân sẽ đối xử tốt. Còn nếu đối phương cố tình hoặc thái độ không tốt, thì tính cách cũng trái ngược.
Cô đứng dậy, lúc Châu Thải Phượng đưa bát đũa cho cô, cô ôm lấy Nha Nha, quay về phòng.
Tưởng Trụ rất sợ lại cãi nhau, không ngừng đỡ lấy bát đũa trong tay Châu Thải Phượng mang ra ngoài, trấn an: “Giữa trưa rồi, bà đi ngủ đi, để tôi rửa.”
Châu Thải Phượng tức giận, rất khó chịu, cũng không dám tranh cãi, đi theo về phòng bếp, phàn nàn: “Ông già, ông cũng thấy rồi đấy? Cơm nước xong xuôi thì bỏ đấy.”
“Con bà còn chạy nhanh hơn, cô ấy còn biết bế trẻ con, bà làm khó người ta làm gì?” Tưởng Trụ cầm cái bát ném vào rồi, nước tạo thành nhiều gợn sóng.
Châu Thải Phượng nhắc lại: “Con trai tôi nhiều bản lĩnh, làm sao có thể làm việc nhà, như vậy là điềm gở, cô ta đáng lẽ phải làm.
Nha Nha đang chơi vui vẻ trên đất, nhất định bế nó lên để có cớ lười nhác đây.”
Tưởng Trụ nói: “Bà nói như vậy, là tôi không có tiền đồ, bà để tôi lúc trẻ làm việc nhà như vậy là điềm gở.”
Không còn cách nào, vừa mới học được cách nhúng vào nước sôi, Châu Thải Phượng đã cầm đũa gõ vào đầu hai đứa bé, hùng hổ nói: “Chúng mày lại ăn, không biết lãng phí nước hay sao? Tính tình hai đứa mày cũng thấp hèn như mẹ chúng mày vậy.”
Hai đứa bé vẻ mặt ủy khuất, cố chịu cay nuốt xuống, trong bụng rất muốn ăn, nhưng thật sự không nuốt nổi miếng thứ hai, chỉ có thể giương mắt nhìn Châu Thải Phượng ăn cơm.
Tô Vãn Nghiên chau mày, nói chung nhìn tình hình trong nhà quy củ chính là Tưởng Lệ Đình không ăn mới có phần của bọn chúng.
Cô không nhịn được mà gắp hai miếng thịt ngon, vừa mới ngâm qua nước sôi rồi mới gắp cho hai đứa.
Châu Thải Phượng lẩm bẩm một câu: “Mặc kệ lũ trẻ đi, ăn nhiều như vậy đâu có tốt lành gì? Đêm nay còn có thể hâm nóng cho Lệ Đình ăn.”
Tô Vãn Nghiên ngừng lại, sau đó lại nhìn rau thì thấy không có ớt.
Vì vậy, món mặn cố ý thả nhiều ớt như vậy là không để cho bọn trẻ ăn?
Đây mà là bà nội ruột sao?
Tưởng Thâm và Tưởng Trầm nhìn qua nhìn lại, không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Vãn Nghiên vẫn kiên trì đưa cho bọn chúng, nhưng hai anh em vừa ăn như hổ đói xong.
Một giây sau, Châu Thải Phượng hình như rất sợ Tô Vãn Nghiên lại gắp tiếp cho hai đứa bé, vội vàng đem thịt gà và nước canh thịt bò đưa cho Tưởng Trụ: “Không ai ăn thì mang đi đi.”
Tô Vãn Nghiên nắm chặt đôi đũa trong tay đến mức trắng bệch, mà Tưởng Trụ cũng không dám lên tiếng, yên lặng bê đi.
Châu Thải Phượng sắp xếp lại bát đũa, tiếng “côm cốp” vang lên, giống như nhắc nhở ai đó không thể ngồi không.
Tô Vãn Nghiên thuộc về loại người nếu đối phương nói tử tế thì bản thân sẽ đối xử tốt. Còn nếu đối phương cố tình hoặc thái độ không tốt, thì tính cách cũng trái ngược.
Cô đứng dậy, lúc Châu Thải Phượng đưa bát đũa cho cô, cô ôm lấy Nha Nha, quay về phòng.
Tưởng Trụ rất sợ lại cãi nhau, không ngừng đỡ lấy bát đũa trong tay Châu Thải Phượng mang ra ngoài, trấn an: “Giữa trưa rồi, bà đi ngủ đi, để tôi rửa.”
Châu Thải Phượng tức giận, rất khó chịu, cũng không dám tranh cãi, đi theo về phòng bếp, phàn nàn: “Ông già, ông cũng thấy rồi đấy? Cơm nước xong xuôi thì bỏ đấy.”
“Con bà còn chạy nhanh hơn, cô ấy còn biết bế trẻ con, bà làm khó người ta làm gì?” Tưởng Trụ cầm cái bát ném vào rồi, nước tạo thành nhiều gợn sóng.
Châu Thải Phượng nhắc lại: “Con trai tôi nhiều bản lĩnh, làm sao có thể làm việc nhà, như vậy là điềm gở, cô ta đáng lẽ phải làm.
Nha Nha đang chơi vui vẻ trên đất, nhất định bế nó lên để có cớ lười nhác đây.”
Tưởng Trụ nói: “Bà nói như vậy, là tôi không có tiền đồ, bà để tôi lúc trẻ làm việc nhà như vậy là điềm gở.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.