Chương 155:
Mộ Kiến Xuân Thâm
23/01/2023
Bác gái kia do dự: “Con cá này bằng với thịt đấy!”
“Nhưng mùi vị không giống nhau, ăn chút gà vịt mới gọi là tết chứ!” Tống Minh Nguyệt thuận miệng, dùng điệu bộ lúc một người bạn hành nghề kinh doanh nào đó rao hàng với cô.
Cuối cùng bác gái kia cũng mua, bà ta bảo Tống Nguyệt Minh chọn cho mình hai con cá đỏ đẹp: “Muốn bày mâm thật đẹp, không cần quá lớn!”
Tống Minh Nguyệt lấy chiếc bao tay xuống định làm, thế nhưng Vệ Vân Khai đã ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, nhanh chóng đưa tay cầm hai con cá chép đỏ cho bác gái kia xem, bác gái mở miệng nói muốn tìm con nhỏ hơn, ai ngờ bên cạnh lại có người nói muốn mua cá đỏ, thế là bà ta cũng không dám chọn nữa, cá này bán quá nhanh, nếu còn chọn nữa chắc sẽ không còn!
Vệ Vân Khai bỏ cá lên mâm cân, sau đó quay sang cho bác gái xem số cân, bác gái híp mắt nhìn: “Đây là cân theo kilogram hay là cân theo cân?”
Tống Minh Nguyệt nhìn thấy, bật thốt lên: “Bốn cân tám lạng, của bác hết hai tệ ba.”
Chậm một nhịp, Vệ Vân Khai kinh ngạc nhìn sang, Tống Minh Nguyệt bình tĩnh nhướng mày, cô đã nói mình học số khá ổn, tất cả đều nhờ vào ông cụ Tống đã qua đời Dù sao Vệ Vân Khai cũng sẽ không đến nhà họ Tống xác thực vì chuyện thế này.
Bác gái kia tính một hồi, xác nhận đúng là giá này, lấy ra tờ mười tệ mới tính đưa cho Tống Minh Nguyệt, Tống Minh Nguyệt mở chiếc túi nhỏ trước người ra bắt đầu thối tiền, lúc trước hao tâm tổn trí đổi tiền lẻ cũng đều để dùng vào lúc này.
Tiền và hàng đã được giải quyết xong, thối lại tiền lẻ, trước gian hàng chỉ có một người muốn mua cá, Tống Nguyệt Minh nhìn xung quanh một chút, sau đó cầm lấy bình nước quân dụng đi sang một gian gần đó mua một bình nước nóng, cô trả năm xu cho con của chủ gian hàng, rồi nhanh chóng quay lại đưa cho Vệ Vân Khai.
Vệ Vân Khai nhín chút thời gian uống một ngụm nước nóng, lúc này sự mệt mỏi suốt hơn nửa đêm biến mất không còn thấy đâu.
Tiếp tục có người đến nữa, hai vợ chồng phối hợp ăn ý, một người lấy cá mang cân, một người tính tiền, thu tiên rồi thối lại tiền, tốc độ bán hàng nhanh chóng tăng lên.
…
Bán xong ba túi cá, Vệ Vân Khai quay về mang số cá còn dư lại về, gần tám trăm cân cá bị mọi người giành mua trong vòng chưa tới ba tiếng. Không chỉ có người mua, người tới chợ đen bán đồ cũng muốn đổi một hai con cá, có người khôn khéo. Không chỉ có một hai con, mươi cân, hai mươi cân cũng có, dù sao cá cũng đã chết, bỏ vào túi nhét trong xe đấu cũng không ai phát hiện. Lúc bán còn sư lại khoảng hai, ba trăm cân, mỗi loại cá tăng lên năm xu vẫn có người đồng ý mua.
Chiếc xe ba bánh lặng lẽ rời đi, ở dưới lớp cỏ tranh là mấy món đồ dùng cá để đổi, gà vịt mỗi loại một con, còn có hai cân sườn ngon cùng với mười cân hạt dẻ.
Hạt dẻ là do Tống Minh Nguyệt chủ động muốn đổi với người ta, ở đây cũng không nghe nói có nơi nào trồng hạt dẻ, hiếm thấy thế nên cô nhất định phải ăn!
Vệ Vân Khai hoàn toàn dùng thái độ dung túng cho cô, nguyện vọng nhỏ bé này quá dễ để thoả mãn.
Hai người đi tới bãi đất trống ở bên ngoài, một người đạp xe đạp, một người chạy xe ba bánh, khoan thai chậm rãi cuối cùng cũng đến. Khoảng sân trống này là do Vệ Vân Khai thuê được, chủ là một ông lão sống một mình, khoảng thời gian này ông cụ đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, là bạn vong niên của Vệ Vân Khai, tiền thuê chỉ dùng để đi khám bệnh.
“Nhưng mùi vị không giống nhau, ăn chút gà vịt mới gọi là tết chứ!” Tống Minh Nguyệt thuận miệng, dùng điệu bộ lúc một người bạn hành nghề kinh doanh nào đó rao hàng với cô.
Cuối cùng bác gái kia cũng mua, bà ta bảo Tống Nguyệt Minh chọn cho mình hai con cá đỏ đẹp: “Muốn bày mâm thật đẹp, không cần quá lớn!”
Tống Minh Nguyệt lấy chiếc bao tay xuống định làm, thế nhưng Vệ Vân Khai đã ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, nhanh chóng đưa tay cầm hai con cá chép đỏ cho bác gái kia xem, bác gái mở miệng nói muốn tìm con nhỏ hơn, ai ngờ bên cạnh lại có người nói muốn mua cá đỏ, thế là bà ta cũng không dám chọn nữa, cá này bán quá nhanh, nếu còn chọn nữa chắc sẽ không còn!
Vệ Vân Khai bỏ cá lên mâm cân, sau đó quay sang cho bác gái xem số cân, bác gái híp mắt nhìn: “Đây là cân theo kilogram hay là cân theo cân?”
Tống Minh Nguyệt nhìn thấy, bật thốt lên: “Bốn cân tám lạng, của bác hết hai tệ ba.”
Chậm một nhịp, Vệ Vân Khai kinh ngạc nhìn sang, Tống Minh Nguyệt bình tĩnh nhướng mày, cô đã nói mình học số khá ổn, tất cả đều nhờ vào ông cụ Tống đã qua đời Dù sao Vệ Vân Khai cũng sẽ không đến nhà họ Tống xác thực vì chuyện thế này.
Bác gái kia tính một hồi, xác nhận đúng là giá này, lấy ra tờ mười tệ mới tính đưa cho Tống Minh Nguyệt, Tống Minh Nguyệt mở chiếc túi nhỏ trước người ra bắt đầu thối tiền, lúc trước hao tâm tổn trí đổi tiền lẻ cũng đều để dùng vào lúc này.
Tiền và hàng đã được giải quyết xong, thối lại tiền lẻ, trước gian hàng chỉ có một người muốn mua cá, Tống Nguyệt Minh nhìn xung quanh một chút, sau đó cầm lấy bình nước quân dụng đi sang một gian gần đó mua một bình nước nóng, cô trả năm xu cho con của chủ gian hàng, rồi nhanh chóng quay lại đưa cho Vệ Vân Khai.
Vệ Vân Khai nhín chút thời gian uống một ngụm nước nóng, lúc này sự mệt mỏi suốt hơn nửa đêm biến mất không còn thấy đâu.
Tiếp tục có người đến nữa, hai vợ chồng phối hợp ăn ý, một người lấy cá mang cân, một người tính tiền, thu tiên rồi thối lại tiền, tốc độ bán hàng nhanh chóng tăng lên.
…
Bán xong ba túi cá, Vệ Vân Khai quay về mang số cá còn dư lại về, gần tám trăm cân cá bị mọi người giành mua trong vòng chưa tới ba tiếng. Không chỉ có người mua, người tới chợ đen bán đồ cũng muốn đổi một hai con cá, có người khôn khéo. Không chỉ có một hai con, mươi cân, hai mươi cân cũng có, dù sao cá cũng đã chết, bỏ vào túi nhét trong xe đấu cũng không ai phát hiện. Lúc bán còn sư lại khoảng hai, ba trăm cân, mỗi loại cá tăng lên năm xu vẫn có người đồng ý mua.
Chiếc xe ba bánh lặng lẽ rời đi, ở dưới lớp cỏ tranh là mấy món đồ dùng cá để đổi, gà vịt mỗi loại một con, còn có hai cân sườn ngon cùng với mười cân hạt dẻ.
Hạt dẻ là do Tống Minh Nguyệt chủ động muốn đổi với người ta, ở đây cũng không nghe nói có nơi nào trồng hạt dẻ, hiếm thấy thế nên cô nhất định phải ăn!
Vệ Vân Khai hoàn toàn dùng thái độ dung túng cho cô, nguyện vọng nhỏ bé này quá dễ để thoả mãn.
Hai người đi tới bãi đất trống ở bên ngoài, một người đạp xe đạp, một người chạy xe ba bánh, khoan thai chậm rãi cuối cùng cũng đến. Khoảng sân trống này là do Vệ Vân Khai thuê được, chủ là một ông lão sống một mình, khoảng thời gian này ông cụ đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, là bạn vong niên của Vệ Vân Khai, tiền thuê chỉ dùng để đi khám bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.