Chương 156:
Mộ Kiến Xuân Thâm
23/01/2023
Tay quay của máy cày được đặt ở phía dưới cùng của chiếc xe ba bánh, trên mấy bánh xe còn có ốc vít, điều này để ngăn có người lái máy cày đi.
Tống Nguyệt Minh không thể không bội phục anh, người này đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, chẳng trách những năm tháng gian nan trước đây anh vẫn có thể để dành được tiền.
Khoảng sân trống vừa lạnh vừa hỏng không thể ở lại lâu, sau khi lắp đinh ốc rồi thêm nước nóng vào máy cày, có thể đi được ngay, Vệ Vân Khai ở phía trước lái xe, Tống Nguyệt Minh và xe đạp ngồi ở xe đấu. Trước đó vì để che cá nên bên trong xe đấu toàn là cỏ tranh, lúc rời đi đã bỏ cỏ tranh xuống, thế nên trong xe đấu cũng không còn bao nhiêu nước, chỉ còn mùi tanh nhàn nhạt.
Lúc về đến nhà, anh lái máy cày vào bãi sân trống bên trong đại đội, ở đây thứ đáng tiền nhất không phải gì khác mà chính là chiếc máy cày này. Sau khi đỗ máy cày xong, anh lấy chiếc xe đạp xuống, Tống Minh Nguyệt ngồi ở phía sau để anh chở về nhà, lúc về đến nhà cũng chỉ mới hơn mười một giờ.
Sau đó cô còn phải làm cơm trưa, bây giờ việc cho Vệ Vân Khai ăn cơm rồi mau chóng đi ngủ mới là quan trọng nhất. Tống Minh Nguyệt làm món thịt xào ngó sen chua cay, bọn họ chỉ giữ lại một nhánh ngó sen, dù sao cũng sẽ đi mua nữa, đủ ăn là được.
Cơm nước xong xuôi, hai người phân tiền ra, từ tiền chẵn đến tiền lẻ, một đối rối nùi trông rất hoành tráng.
Tống Minh Nguyệt nhíu nhíu mũi: “Mùi tiền này có hơi khó ngửi một chút.”
Vệ Vân Khai bật cười: “Tiền anh thu sẽ có mùi tanh, chẳng sau đâu, chờ tới khi làm xong chúng ta đến gửi ngân hàng là được.”
“Được.”
Mất khoảng một tiếng đồng hồ để đếm xong đống tiền này, tổng cộng la một ngàn một trăm chín mươi tệ, chín mươi tám xu, số tiền vốn dùng hết là hơn bốn trăm sáu mươi tệ, số tiền lẻ lấy ra là một trăm mười tệ, tính sơ một ngày kiếm được sáu trăm hai mươi tệ. Tiền lương một tháng của Vệ Vân Khai chỉ mới được ba mươi sáu tệ, Tống Nguyệt Minh vô cùng kinh ngạc.
“Đây mới là ngày đầu tiên?”
Vệ Vân Khai gật đầu một cái, cười mỉm nhìn dáng vẻ hai mắt sáng lên của cô: “Còn khoảng mười ngày nữa là đến tết nhỉ.”
Nói cách khác, nếu như chuyện này thuận lợi, không có tuyết cũng không có mươi, suy nghĩ dè dặt một chút hẳn là bọn họ có thể kiếm được năm, sáu nghìn tệ!
Tống Minh Nguyệt nói thầm: “Cách mục tiêu triệu hộ gia đình rất gần.”
“Đúng thế, rất gần.” Vệ Vân Khai muốn đưa tay ra bóp mắt cô, vẻ mặt hiện giờ của cô rất thích hợp để đùa, thế nhưng lúc giơ tay lên lại nhớ tay bẩn thiểu, cô sờ tiền sau đó làm cái khác cũng phải rửa tay, anh kiềm chế ý định này của mình, để cô lại thưởng thức tiền giấy, còn mình đi rửa tay.
Tống Minh Nguyệt nói với theo một câu: “Anh dùng nước nóng rửa mặt một chút, sau đó bôi kem bông tuyết.”
Vệ Vân Khai: “Được.”
Thật ra, gió thổi mạnh mẽ như thế, mặt đã trở nên khó coi rồi, thơm thì thơm thôi.
Tống Minh Nguyệt dùng dây thun buộc cả cọc tiền lại, cô lấy ra sáu trăm tệ tiền vốn, số tiền còn lại cùng tiền lại cột lại ngày mai lại dùng đến. Thế nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề, phải bỏ nhiều tiền hơn vào đó? Cũng không thể ngày ngày lại đến ngân hàng ở huyện để gửi tiền được, mục tiêu quá lớn!
Vệ Vân Khai bôi kem bông tuyêt, học theo cách dùng thường ngày của cô, thuận tiện đưa ra ý kiến: “Dùng giấy gói lại, kê chân giường.”
“Cách hay.”
Cất xong bốn cọc tiền, chiếc giường lớn vẫn vững vàng, Tống Nguyệt Minh thở phào một cái, giục anh mau đi ngủ, tối còn phải lên đường đi lưới cá, không ngủ sao được?
“Em ngủ không?”
Tống Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Không ngủ, tối em ngủ rồi, anh mau ngủ đi.”
Vệ Vân Khai đồng ý, muốn đi đến bên cạnh cô, thế nhưng cô lại duỗi tay đi ra ngoài, lại đi rửa tay, anh bất lực thở dài một hơi, cởi quần áo leo lên giường.
Tống Nguyệt Minh không thể không bội phục anh, người này đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, chẳng trách những năm tháng gian nan trước đây anh vẫn có thể để dành được tiền.
Khoảng sân trống vừa lạnh vừa hỏng không thể ở lại lâu, sau khi lắp đinh ốc rồi thêm nước nóng vào máy cày, có thể đi được ngay, Vệ Vân Khai ở phía trước lái xe, Tống Nguyệt Minh và xe đạp ngồi ở xe đấu. Trước đó vì để che cá nên bên trong xe đấu toàn là cỏ tranh, lúc rời đi đã bỏ cỏ tranh xuống, thế nên trong xe đấu cũng không còn bao nhiêu nước, chỉ còn mùi tanh nhàn nhạt.
Lúc về đến nhà, anh lái máy cày vào bãi sân trống bên trong đại đội, ở đây thứ đáng tiền nhất không phải gì khác mà chính là chiếc máy cày này. Sau khi đỗ máy cày xong, anh lấy chiếc xe đạp xuống, Tống Minh Nguyệt ngồi ở phía sau để anh chở về nhà, lúc về đến nhà cũng chỉ mới hơn mười một giờ.
Sau đó cô còn phải làm cơm trưa, bây giờ việc cho Vệ Vân Khai ăn cơm rồi mau chóng đi ngủ mới là quan trọng nhất. Tống Minh Nguyệt làm món thịt xào ngó sen chua cay, bọn họ chỉ giữ lại một nhánh ngó sen, dù sao cũng sẽ đi mua nữa, đủ ăn là được.
Cơm nước xong xuôi, hai người phân tiền ra, từ tiền chẵn đến tiền lẻ, một đối rối nùi trông rất hoành tráng.
Tống Minh Nguyệt nhíu nhíu mũi: “Mùi tiền này có hơi khó ngửi một chút.”
Vệ Vân Khai bật cười: “Tiền anh thu sẽ có mùi tanh, chẳng sau đâu, chờ tới khi làm xong chúng ta đến gửi ngân hàng là được.”
“Được.”
Mất khoảng một tiếng đồng hồ để đếm xong đống tiền này, tổng cộng la một ngàn một trăm chín mươi tệ, chín mươi tám xu, số tiền vốn dùng hết là hơn bốn trăm sáu mươi tệ, số tiền lẻ lấy ra là một trăm mười tệ, tính sơ một ngày kiếm được sáu trăm hai mươi tệ. Tiền lương một tháng của Vệ Vân Khai chỉ mới được ba mươi sáu tệ, Tống Nguyệt Minh vô cùng kinh ngạc.
“Đây mới là ngày đầu tiên?”
Vệ Vân Khai gật đầu một cái, cười mỉm nhìn dáng vẻ hai mắt sáng lên của cô: “Còn khoảng mười ngày nữa là đến tết nhỉ.”
Nói cách khác, nếu như chuyện này thuận lợi, không có tuyết cũng không có mươi, suy nghĩ dè dặt một chút hẳn là bọn họ có thể kiếm được năm, sáu nghìn tệ!
Tống Minh Nguyệt nói thầm: “Cách mục tiêu triệu hộ gia đình rất gần.”
“Đúng thế, rất gần.” Vệ Vân Khai muốn đưa tay ra bóp mắt cô, vẻ mặt hiện giờ của cô rất thích hợp để đùa, thế nhưng lúc giơ tay lên lại nhớ tay bẩn thiểu, cô sờ tiền sau đó làm cái khác cũng phải rửa tay, anh kiềm chế ý định này của mình, để cô lại thưởng thức tiền giấy, còn mình đi rửa tay.
Tống Minh Nguyệt nói với theo một câu: “Anh dùng nước nóng rửa mặt một chút, sau đó bôi kem bông tuyết.”
Vệ Vân Khai: “Được.”
Thật ra, gió thổi mạnh mẽ như thế, mặt đã trở nên khó coi rồi, thơm thì thơm thôi.
Tống Minh Nguyệt dùng dây thun buộc cả cọc tiền lại, cô lấy ra sáu trăm tệ tiền vốn, số tiền còn lại cùng tiền lại cột lại ngày mai lại dùng đến. Thế nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề, phải bỏ nhiều tiền hơn vào đó? Cũng không thể ngày ngày lại đến ngân hàng ở huyện để gửi tiền được, mục tiêu quá lớn!
Vệ Vân Khai bôi kem bông tuyêt, học theo cách dùng thường ngày của cô, thuận tiện đưa ra ý kiến: “Dùng giấy gói lại, kê chân giường.”
“Cách hay.”
Cất xong bốn cọc tiền, chiếc giường lớn vẫn vững vàng, Tống Nguyệt Minh thở phào một cái, giục anh mau đi ngủ, tối còn phải lên đường đi lưới cá, không ngủ sao được?
“Em ngủ không?”
Tống Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Không ngủ, tối em ngủ rồi, anh mau ngủ đi.”
Vệ Vân Khai đồng ý, muốn đi đến bên cạnh cô, thế nhưng cô lại duỗi tay đi ra ngoài, lại đi rửa tay, anh bất lực thở dài một hơi, cởi quần áo leo lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.