(Thập Niên 80) Tiểu Tức Phụ Trọng Sinh
Chương 29:
Khương Ti Chử Tửu
23/07/2022
Phí tổn Tô Minh Tây trả cho cậu hôm nay chính là năm đồng, như vậy lần này kiếm lời được mười ba đồng bẩy, không ít đâu. Nếu để lại một trăm cân ở đây bán lẻ thì có thể kiếm được hơn hai mươi đồng, một tháng coi như có mười lăm lần tới lui thì cũng có thể kiếm được bốn trăm đồng là ít. So với dự đoán ban đầu của cô thì còn nhiều hơn.
Đừng xem thường bốn trăm đồng này, nó chính là tiền lương một năm của Nhiêu Lệ Hoa đó.
Hơn nữa còn một trăm năm mươi cân vải của cậu được bán với giá sỉ, tính ra còn thêm bẩy đồng rưỡi.
Thực ra nguyên nhân lớn nhất Tô Minh Tây kiếm được như vậy là do có thể đi theo xe của Vận Thâu vận chuyển hàng háo mà không mất chi phí. Như vậy tiết kiệm được rất nhiều tiền đi lại, vì vậy mà mới có thể kiếm được nhiều như vậy a. Cũng vì vậy mà quả phụ Hoàng phải tìm mọi cách cùng con trai mình bôi nhọ danh dự của Vệ Bình Xuyên chen chân vào đội công tác.
Tô Minh Tây đem tiền số kiếm được bọc trong khăn tay thật tốt rồi cất vào trong túi. Sau đó cô tìm một tiệm ăn vặt ăn chén mì. Ba mao một bát, hương vị khá ngon. Trước kia khi còn ở Tô gia, chỉ có Tô Cảnh Châu có tiền tiêu vặt ra đi ăn ngoài hàng, còn Tô Minh Tây thì làm gì có.
Nhưng là hiện tại cô có thể ăn bằng tiền chính mình kiếm được.
Tô Minh Tây ở chợ đêm Nham Thành đi dạo một chút. Trong chợ đêm có rất nhiều hàng quán, đồ ăn vặt, đồ dùng sinh hoạt. Nếu có thể mở một quầy hàng nhỏ ở đây cũng không tồi, như vậy có thể để mẹ hoặc mợ buôn bán, nhưng cái này cần phải sắp xếp sau. Hiện tại việc quan trọng trước mắt chính là hai tháng sau cô liền sẽ thi đại học.
Tô Minh Tây thuê một phòng nghỉ qua đêm hết một đồng hai.
Sáng mai sáu giờ đoàn xe đã bắt đầu xuất phát, Tô Minh Tây sợ ngủ quên liền nhờ nhân viên trực đêm sáng sớm gọi cô dậy lúc năm giờ.
Phòng đơn có nước ấm có thể tắm rửa, Tô Minh Tây lấy ra quần áo cùng khăn lông bàn chải đã được mang theo vệ sinh sạch sẽ rồi nhanh chóng đi ngủ.
Thời điểm nhân viên phục vụ gõ cửa gọi cô thì Tô Minh Tây cũng đã tỉnh lại rồi. Từ khi còn học cấp ba cô đã có thói quen dậy sớm.
Không biết hôm nay là ai ở tổ ba đến huyện Kim Thành.
Đừng xem thường bốn trăm đồng này, nó chính là tiền lương một năm của Nhiêu Lệ Hoa đó.
Hơn nữa còn một trăm năm mươi cân vải của cậu được bán với giá sỉ, tính ra còn thêm bẩy đồng rưỡi.
Thực ra nguyên nhân lớn nhất Tô Minh Tây kiếm được như vậy là do có thể đi theo xe của Vận Thâu vận chuyển hàng háo mà không mất chi phí. Như vậy tiết kiệm được rất nhiều tiền đi lại, vì vậy mà mới có thể kiếm được nhiều như vậy a. Cũng vì vậy mà quả phụ Hoàng phải tìm mọi cách cùng con trai mình bôi nhọ danh dự của Vệ Bình Xuyên chen chân vào đội công tác.
Tô Minh Tây đem tiền số kiếm được bọc trong khăn tay thật tốt rồi cất vào trong túi. Sau đó cô tìm một tiệm ăn vặt ăn chén mì. Ba mao một bát, hương vị khá ngon. Trước kia khi còn ở Tô gia, chỉ có Tô Cảnh Châu có tiền tiêu vặt ra đi ăn ngoài hàng, còn Tô Minh Tây thì làm gì có.
Nhưng là hiện tại cô có thể ăn bằng tiền chính mình kiếm được.
Tô Minh Tây ở chợ đêm Nham Thành đi dạo một chút. Trong chợ đêm có rất nhiều hàng quán, đồ ăn vặt, đồ dùng sinh hoạt. Nếu có thể mở một quầy hàng nhỏ ở đây cũng không tồi, như vậy có thể để mẹ hoặc mợ buôn bán, nhưng cái này cần phải sắp xếp sau. Hiện tại việc quan trọng trước mắt chính là hai tháng sau cô liền sẽ thi đại học.
Tô Minh Tây thuê một phòng nghỉ qua đêm hết một đồng hai.
Sáng mai sáu giờ đoàn xe đã bắt đầu xuất phát, Tô Minh Tây sợ ngủ quên liền nhờ nhân viên trực đêm sáng sớm gọi cô dậy lúc năm giờ.
Phòng đơn có nước ấm có thể tắm rửa, Tô Minh Tây lấy ra quần áo cùng khăn lông bàn chải đã được mang theo vệ sinh sạch sẽ rồi nhanh chóng đi ngủ.
Thời điểm nhân viên phục vụ gõ cửa gọi cô thì Tô Minh Tây cũng đã tỉnh lại rồi. Từ khi còn học cấp ba cô đã có thói quen dậy sớm.
Không biết hôm nay là ai ở tổ ba đến huyện Kim Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.