Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều
Chương 23: Đánh Nhau Ai Sợ Ai
Thủy Vân Vụ
14/11/2023
Ai ngờ một cái không cẩn thận, người ngã xuống cầu thang, ùng ục lăn xuống, ngã thành trọng thương hôn mê tại chỗ.
Đường Mật lúc ấy đang cắn hạt dưa với Tiền Xảo Anh ở dưới lầu xem kịch, mọi người xung quanh trơ mắt nhìn vợ chồng Giang Khải Hoa vội vàng ôm con gái hôn mê lên bệnh viện, lại nhìn thấy hai mẹ con Ngô gia hùng hùng hổ hổ xuống lầu, cảnh tượng nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Đường Mật bấy giờ mới xả được cơn giận chất ứ trong lòng.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mẹ Ngô Chính kết hợp với một nhầ Giang Khải Hoa, đúng là không thể tuyệt vời hơn.
Giang Mỹ Tĩnh đi ngang qua hung hăng liếc mắt nhìn Đường Mật một cái.
Mà Đường Mật không sợ hãi tiến lên một bước, khí thế lẫm liệt, giống như đang nói, cô dám đến, tôi dám chơi đến cùng.
Giang Mỹ Tĩnh oán hận cắn răng bỏ chạy.
Hai cú đấm buổi sáng đã khiến cô ta sợ lắm rồi.
Có thể xác định chính là, tên điên Đường Mật này đã không quan tâm, hoàn toàn không sợ bị ba mẹ cô ta đuổi ra ngoài.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một chút ác độc, trong lòng lặng lẽ vạch kế hoạch.
Chờ đi Đường Mật, sẽ có lúc cô phải khóc!
Lương Diễm Thu đã bị chuyện gần đây làm cho thần kinh suy nhược.
Bà ta không quên được ánh mắt trào phúng của Đường Mật khi rời khỏi lầu.
Lương Diễm Thu lại nhìn đứa con gái lớn hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, cùng đứa con gái nhỏ trên trán chảy máu quấn băng gạc, trong lòng quyết định, đã chết phải chết cùng bụi luôn.
Bà ta tìm Giang Khải Hoa thương lượng chủ ý vụng trộm bán Đường Mật, Giang Khải Hoa vừa nghe, lông mày nhịn không được nhảy dựng lên, “Bán đi?”
Lương Diễm Thu không nhịn được cười lạnh, “Chẳng nhẽ ông luyến tiếc đứa con gái riêng của mình à? Ông cũng đừng quên, một nhà chúng ta hiện tại bị chỉnh đến thảm như vậy là ai hại, đều do con gái riêng của ông gây ra đấy! Đồ ranh con do ông sinh đã khắc cả nhà chúng ta.”
Giang Khải Hoa đối với chuyện năm đó mình phạm phải ở nông thôn, vẫn luôn hổ thẹn với vợ con.
Ông ta tự nhận mình xem như đã làm tròn trách nhiệm người cha đối với Đường Mật,
Nhưng Đường Mật lại nhiều lần giẫm lên điểm mấu chốt của ông ta, ông ta giờ đã không có chút tình cha con nào với đứa con gái riêng kia rồi, chỉ là bán đi...
Lương Diễm Thu thấy chồng do dự bất định, nói: “Sự tồn tại của Đường Mật đối với nhà ta chính là ngòi nổ, nếu con ranh đó thật sự cấu kết với Lưu Hưng chạy đến trước mặt lãnh đạo nhà máy nói lung tung, đừng nói là làm chủ nhiệm, có khi chức vụ hiện tại của ông có thể giữ được hay không còn chưa biết.”
Giang Khải Hoa chợt biến sắc
Đúng là một câu đánh thức người trong mộng.
“Nhưng... Con bé một người sống sờ sờ ra đó, bán kiểu gì chứ?”
Giang Mỹ Tĩnh lúc này nhảy ra nói: “Để anh họ Trương Kiến làm đi, anh ấy luôn được phụ nữ thích, lúc trước anh ấy từng tới nhà chúng ta, tên đó vừa thấy Đường Mật liền động tâm.”
Lương Diễm Thu gật đầu, đúng vậy!
Bởi vì lúc trước giữ lại Đường Mật hữu dụng, không muốn bị tên Trương Kiến kia cuỗm mất, cho nên ngăn cản hai người gặp mặt.
Đường Mật lúc ấy đang cắn hạt dưa với Tiền Xảo Anh ở dưới lầu xem kịch, mọi người xung quanh trơ mắt nhìn vợ chồng Giang Khải Hoa vội vàng ôm con gái hôn mê lên bệnh viện, lại nhìn thấy hai mẹ con Ngô gia hùng hùng hổ hổ xuống lầu, cảnh tượng nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Đường Mật bấy giờ mới xả được cơn giận chất ứ trong lòng.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mẹ Ngô Chính kết hợp với một nhầ Giang Khải Hoa, đúng là không thể tuyệt vời hơn.
Giang Mỹ Tĩnh đi ngang qua hung hăng liếc mắt nhìn Đường Mật một cái.
Mà Đường Mật không sợ hãi tiến lên một bước, khí thế lẫm liệt, giống như đang nói, cô dám đến, tôi dám chơi đến cùng.
Giang Mỹ Tĩnh oán hận cắn răng bỏ chạy.
Hai cú đấm buổi sáng đã khiến cô ta sợ lắm rồi.
Có thể xác định chính là, tên điên Đường Mật này đã không quan tâm, hoàn toàn không sợ bị ba mẹ cô ta đuổi ra ngoài.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một chút ác độc, trong lòng lặng lẽ vạch kế hoạch.
Chờ đi Đường Mật, sẽ có lúc cô phải khóc!
Lương Diễm Thu đã bị chuyện gần đây làm cho thần kinh suy nhược.
Bà ta không quên được ánh mắt trào phúng của Đường Mật khi rời khỏi lầu.
Lương Diễm Thu lại nhìn đứa con gái lớn hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, cùng đứa con gái nhỏ trên trán chảy máu quấn băng gạc, trong lòng quyết định, đã chết phải chết cùng bụi luôn.
Bà ta tìm Giang Khải Hoa thương lượng chủ ý vụng trộm bán Đường Mật, Giang Khải Hoa vừa nghe, lông mày nhịn không được nhảy dựng lên, “Bán đi?”
Lương Diễm Thu không nhịn được cười lạnh, “Chẳng nhẽ ông luyến tiếc đứa con gái riêng của mình à? Ông cũng đừng quên, một nhà chúng ta hiện tại bị chỉnh đến thảm như vậy là ai hại, đều do con gái riêng của ông gây ra đấy! Đồ ranh con do ông sinh đã khắc cả nhà chúng ta.”
Giang Khải Hoa đối với chuyện năm đó mình phạm phải ở nông thôn, vẫn luôn hổ thẹn với vợ con.
Ông ta tự nhận mình xem như đã làm tròn trách nhiệm người cha đối với Đường Mật,
Nhưng Đường Mật lại nhiều lần giẫm lên điểm mấu chốt của ông ta, ông ta giờ đã không có chút tình cha con nào với đứa con gái riêng kia rồi, chỉ là bán đi...
Lương Diễm Thu thấy chồng do dự bất định, nói: “Sự tồn tại của Đường Mật đối với nhà ta chính là ngòi nổ, nếu con ranh đó thật sự cấu kết với Lưu Hưng chạy đến trước mặt lãnh đạo nhà máy nói lung tung, đừng nói là làm chủ nhiệm, có khi chức vụ hiện tại của ông có thể giữ được hay không còn chưa biết.”
Giang Khải Hoa chợt biến sắc
Đúng là một câu đánh thức người trong mộng.
“Nhưng... Con bé một người sống sờ sờ ra đó, bán kiểu gì chứ?”
Giang Mỹ Tĩnh lúc này nhảy ra nói: “Để anh họ Trương Kiến làm đi, anh ấy luôn được phụ nữ thích, lúc trước anh ấy từng tới nhà chúng ta, tên đó vừa thấy Đường Mật liền động tâm.”
Lương Diễm Thu gật đầu, đúng vậy!
Bởi vì lúc trước giữ lại Đường Mật hữu dụng, không muốn bị tên Trương Kiến kia cuỗm mất, cho nên ngăn cản hai người gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.