Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều
Chương 24: Mưu Đồ Bất Chính
Thủy Vân Vụ
14/11/2023
Nhưng hôm nay, cháu trai cuối cùng cũng nên chuyện.
Bà ta nhìn con gái, trong lòng ít nhiều được an ủi.
Con gái lớn vừa xúc động vừa ngu xuẩn, nhưng con gái út vừa xinh đẹp vừa thông minh, hoàn toàn di truyền gien ưu tú của bà ta, tương lai khẳng định có thể gả cho một gia đình tốt đẹp.
Trong mắt hai mẹ con chớp động vẻ âm ngoan giống nhau.
Đường Mật ở nhà dì Tiền mấy ngày, cô cũng không muốn ăn uống không công chiếm tiện nghi của người ta.
Nhưng bây giờ cô bị hạn chế nhiều, cho tiền không thực tế lắm, cô ấy phải tính toán cho tương lai.
Vì vậy, cô chỉ có thể sử dụng lao động như là một sự bồi thường, quét tước nhà cửa nấu ăn.
Lúc rảnh rỗi liền dán hộp giấy, chỉ là lợi nhuận của hộp giấy quá thấp, dán hai trăm cái mới tám xu.
Nếu sau này cô ấy muốn thi đại học vừa dựa vào hộp giấy dán để nuôi sống bản thân, đây là không thực tế.
Hộp giấy dán rất tốn thời gian, mệt chết một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu, hơn nữa còn làm chậm trễ việc học tập của cô.
Vì vậy, cô đang suy nghĩ về con đường khác để kiếm tiền.
Cô đi đến hiệu sách, nhưng trong hai ngày, cô luôn luôn cảm thấy như ai đó đang theo dõi cô.
Vì thế hôm nay Đường Mật cố gắng quan sát, lúc đi xe buýt cố ý nhìn gương chiếu hậu.
Quả nhiên có một nam thanh niên mặc quần kèn đeo kính cóc, trên đầu còn dùng dầu tóc chải đầu sau lưng đang theo dõi cô.
Cô xuống xe ở trạm kế tiếp.
Trùng hợp nam thanh niên đi xe máy mới kia đã đi theo, còn huýt sáo với cô, “Em gái à, đi chơi với anh không nào?”
Đường Mật bình tĩnh nhìn hắn ta, “Cháu ngoại của Lương Diễm Thu, Trương Kiến đúng không!”
Người này trước kia từng tới Giang gia một lần, còn thích dùng ánh mắt xấu xa nhìn cô, quả thật khiến người ta căm ghét.
Cô ghét nhất loại đàn ông dầu mỡ ghê tởm này, cảm giác y hệt Giang Khải Hoa năm đó lừa gạt mẹ cô.
Ở trong lòng cô, chỉ cần là kẻ trông giống Giang Khải Hoa, cô nhất định sẽ không thích, cho dù chỉ trông hơi giống thôi thì cũng không được.
Nhưng lúc ấy cô mới tới, không dễ đắc tội với người khác, chỉ có thể giả vờ ngại ngùng thẹn thùng trốn người, vì thế liền khiến chị em Giang Xuân Phương lầm tưởng cô thích Trương Kiến.
Sau đó Trương Kiến mãi không tới, cô cũng lười giải thích.
Nhưng kiếp trước Đường Mật từ trên báo biết người này bởi vì tội lừa bán mà bị bắt, khắp nơi đều đồn là thân thích nhà Lương Diễm Thu, làm cho Lương Diễm Thu rất mất mặt.
Trương Kiến tháo kính cóc xuống, lộ ra một gương mặt tự cho là rất đẹp trai nhưng trong mắt Đường Mật thì trông thảm hại vô cùng.
“Thì ra em gái còn nhớ anh à, có phải vẫn nhớ mãi không quên anh đây hay không?”
Giang Mỹ Tĩnh đã nói rồi, Đường Mật vẫn thầm mến hắn ta.
Đường Mật không nói gì, trong lòng lại ớn lạnh.
Thật kinh tởm!
Trương Kiến cho rằng Đường Mật thẹn thùng đến mức không nói nên lời, tự mình gợi lên nụ cười đẹp trai mê người, bắt đầu nói lời ngọt ngào tấn công: “Anh trai đây vẫn luôn nhớ mãi không quên em gái xinh đẹp này, từ nửa năm trước gặp em, hình bóng của em cứ quẩn quanh trong đầu anh, nếu không phải dì không cho đôi ta gặp nhau, anh chắc chắn mỗi ngày đều canh giữ ở nhà đưa đón em đi học.”
Bà ta nhìn con gái, trong lòng ít nhiều được an ủi.
Con gái lớn vừa xúc động vừa ngu xuẩn, nhưng con gái út vừa xinh đẹp vừa thông minh, hoàn toàn di truyền gien ưu tú của bà ta, tương lai khẳng định có thể gả cho một gia đình tốt đẹp.
Trong mắt hai mẹ con chớp động vẻ âm ngoan giống nhau.
Đường Mật ở nhà dì Tiền mấy ngày, cô cũng không muốn ăn uống không công chiếm tiện nghi của người ta.
Nhưng bây giờ cô bị hạn chế nhiều, cho tiền không thực tế lắm, cô ấy phải tính toán cho tương lai.
Vì vậy, cô chỉ có thể sử dụng lao động như là một sự bồi thường, quét tước nhà cửa nấu ăn.
Lúc rảnh rỗi liền dán hộp giấy, chỉ là lợi nhuận của hộp giấy quá thấp, dán hai trăm cái mới tám xu.
Nếu sau này cô ấy muốn thi đại học vừa dựa vào hộp giấy dán để nuôi sống bản thân, đây là không thực tế.
Hộp giấy dán rất tốn thời gian, mệt chết một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu, hơn nữa còn làm chậm trễ việc học tập của cô.
Vì vậy, cô đang suy nghĩ về con đường khác để kiếm tiền.
Cô đi đến hiệu sách, nhưng trong hai ngày, cô luôn luôn cảm thấy như ai đó đang theo dõi cô.
Vì thế hôm nay Đường Mật cố gắng quan sát, lúc đi xe buýt cố ý nhìn gương chiếu hậu.
Quả nhiên có một nam thanh niên mặc quần kèn đeo kính cóc, trên đầu còn dùng dầu tóc chải đầu sau lưng đang theo dõi cô.
Cô xuống xe ở trạm kế tiếp.
Trùng hợp nam thanh niên đi xe máy mới kia đã đi theo, còn huýt sáo với cô, “Em gái à, đi chơi với anh không nào?”
Đường Mật bình tĩnh nhìn hắn ta, “Cháu ngoại của Lương Diễm Thu, Trương Kiến đúng không!”
Người này trước kia từng tới Giang gia một lần, còn thích dùng ánh mắt xấu xa nhìn cô, quả thật khiến người ta căm ghét.
Cô ghét nhất loại đàn ông dầu mỡ ghê tởm này, cảm giác y hệt Giang Khải Hoa năm đó lừa gạt mẹ cô.
Ở trong lòng cô, chỉ cần là kẻ trông giống Giang Khải Hoa, cô nhất định sẽ không thích, cho dù chỉ trông hơi giống thôi thì cũng không được.
Nhưng lúc ấy cô mới tới, không dễ đắc tội với người khác, chỉ có thể giả vờ ngại ngùng thẹn thùng trốn người, vì thế liền khiến chị em Giang Xuân Phương lầm tưởng cô thích Trương Kiến.
Sau đó Trương Kiến mãi không tới, cô cũng lười giải thích.
Nhưng kiếp trước Đường Mật từ trên báo biết người này bởi vì tội lừa bán mà bị bắt, khắp nơi đều đồn là thân thích nhà Lương Diễm Thu, làm cho Lương Diễm Thu rất mất mặt.
Trương Kiến tháo kính cóc xuống, lộ ra một gương mặt tự cho là rất đẹp trai nhưng trong mắt Đường Mật thì trông thảm hại vô cùng.
“Thì ra em gái còn nhớ anh à, có phải vẫn nhớ mãi không quên anh đây hay không?”
Giang Mỹ Tĩnh đã nói rồi, Đường Mật vẫn thầm mến hắn ta.
Đường Mật không nói gì, trong lòng lại ớn lạnh.
Thật kinh tởm!
Trương Kiến cho rằng Đường Mật thẹn thùng đến mức không nói nên lời, tự mình gợi lên nụ cười đẹp trai mê người, bắt đầu nói lời ngọt ngào tấn công: “Anh trai đây vẫn luôn nhớ mãi không quên em gái xinh đẹp này, từ nửa năm trước gặp em, hình bóng của em cứ quẩn quanh trong đầu anh, nếu không phải dì không cho đôi ta gặp nhau, anh chắc chắn mỗi ngày đều canh giữ ở nhà đưa đón em đi học.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.