Thập Niên 80: Trở Nên Xuất Chúng Trong Truyện Thập Niên
Chương 47: Có Người Nghĩ Tương Lai Giúp
Đao Nhĩ
23/02/2023
Lưu Quế Bình bị chặn họng, suýt nữa tức đến đứt hơi, chị ta muốn mắng thêm hai tiếng nữa nhưng cổ họng chị ta thật sự rất đau.
Chị ta cũng không còn sức lực để dọn nhà cửa gì đó nữa, chị ta khóc lên vài tiếng, sau đó nằm xuống một cái giường khác, cũng ngủ mất.
Từ Giai lại không ngũ được, căn nhà cũ không thông gió, có mùi ẩm mốc và mùi hôi thối khó mà diễn tả được.
Giống như mùi chuột chết lâu ngày, cũng giống như cái mùi trứng thối ấy, cái mùi đó cứ xông thẳng vào mũi nó. Nó hi vọng trời nhanh sáng một chút, khi đó nó có thể quay về trường học rồi.
Nếu có thể, thậm chí nó còn hi vọng, trường học vĩnh viễn không có ngày nghỉ, để nó mãi mãi có thể ở lại trường thì tốt rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện quay lại trường là trong lòng Từ Giai lại thầm vui vẻ.
Chu Tử Thanh không đi học, bây giờ gia đình nó lại hận chết cô bé, nên sẽ không có chuyện có phép nó đi học.
Nghĩ thế, trong lòng nó lại phấn khích lên, nó sẽ giẫm Chu Tử Thanh xuống đất.
Chu Tử Thanh chính là một đứa thất học còn chưa học cấp hai, chỉ nhận được một cái giấy khen học sinh ba tốt lúc tiểu học thì có tác dụng gì đâu?
Ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp hai cũng không có, lại không cha không mẹ, sau này đến tuổi bàn chuyện cưới gả, gia đình khác đều sẽ ghét bỏ xuất thân của Chu Tử Thanh thôi.
Bây giờ Chu Tử Thanh còn dám đuổi cả gia đình nó đi, không có cha mẹ cô ta, ngoại trừ cái nhà ra, Chu Tử Thanh có tiền để lo liệu cuộc sống ư?
Nghĩ thế, Từ Giai lại cảm thấy ở riêng cũng tốt, vì kiểu gì người đáng thương và xui xẻo nhất cũng là Chu Tử Thanh thôi mà.
Càng nghĩ vậy, Từ Giai lại càng không nhịn được mà nở nụ cười vui vẻ, chỉ hi vọng thời gian trôi qua nhanh một chút.
Nó chỉ tiếc không thể ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng khốn khó, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, hối hận vì tất cả những gì mình đã làm bây giờ của Chu Tử Thanh.
Chu Tử Thanh cũng không hề biết có người đã thay cô nghĩ về tương lai lâu dài thế rồi.
Cô vừa mới thay khóa cửa, sau khi khóa cửa lớn, cô quay về phòng ngủ. Cả ngày căng thẳng áp lực rồi, cơ thể cô đã mệt mỏi rã rời.
Chu Tử Thanh nằm trên giường trở mình, nhìn bà ngoại vẫn đang thao thức chưa ngủ được, cô dịch người đến gần, ôm lấy cánh tay bà ngoại, rúc vào người bà: "Bà ngoại ơi?"
Chị ta cũng không còn sức lực để dọn nhà cửa gì đó nữa, chị ta khóc lên vài tiếng, sau đó nằm xuống một cái giường khác, cũng ngủ mất.
Từ Giai lại không ngũ được, căn nhà cũ không thông gió, có mùi ẩm mốc và mùi hôi thối khó mà diễn tả được.
Giống như mùi chuột chết lâu ngày, cũng giống như cái mùi trứng thối ấy, cái mùi đó cứ xông thẳng vào mũi nó. Nó hi vọng trời nhanh sáng một chút, khi đó nó có thể quay về trường học rồi.
Nếu có thể, thậm chí nó còn hi vọng, trường học vĩnh viễn không có ngày nghỉ, để nó mãi mãi có thể ở lại trường thì tốt rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện quay lại trường là trong lòng Từ Giai lại thầm vui vẻ.
Chu Tử Thanh không đi học, bây giờ gia đình nó lại hận chết cô bé, nên sẽ không có chuyện có phép nó đi học.
Nghĩ thế, trong lòng nó lại phấn khích lên, nó sẽ giẫm Chu Tử Thanh xuống đất.
Chu Tử Thanh chính là một đứa thất học còn chưa học cấp hai, chỉ nhận được một cái giấy khen học sinh ba tốt lúc tiểu học thì có tác dụng gì đâu?
Ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp hai cũng không có, lại không cha không mẹ, sau này đến tuổi bàn chuyện cưới gả, gia đình khác đều sẽ ghét bỏ xuất thân của Chu Tử Thanh thôi.
Bây giờ Chu Tử Thanh còn dám đuổi cả gia đình nó đi, không có cha mẹ cô ta, ngoại trừ cái nhà ra, Chu Tử Thanh có tiền để lo liệu cuộc sống ư?
Nghĩ thế, Từ Giai lại cảm thấy ở riêng cũng tốt, vì kiểu gì người đáng thương và xui xẻo nhất cũng là Chu Tử Thanh thôi mà.
Càng nghĩ vậy, Từ Giai lại càng không nhịn được mà nở nụ cười vui vẻ, chỉ hi vọng thời gian trôi qua nhanh một chút.
Nó chỉ tiếc không thể ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng khốn khó, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, hối hận vì tất cả những gì mình đã làm bây giờ của Chu Tử Thanh.
Chu Tử Thanh cũng không hề biết có người đã thay cô nghĩ về tương lai lâu dài thế rồi.
Cô vừa mới thay khóa cửa, sau khi khóa cửa lớn, cô quay về phòng ngủ. Cả ngày căng thẳng áp lực rồi, cơ thể cô đã mệt mỏi rã rời.
Chu Tử Thanh nằm trên giường trở mình, nhìn bà ngoại vẫn đang thao thức chưa ngủ được, cô dịch người đến gần, ôm lấy cánh tay bà ngoại, rúc vào người bà: "Bà ngoại ơi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.