Thập Niên 80: Trở Nên Xuất Chúng Trong Truyện Thập Niên
Chương 46: Sao Không Tự Sát Luôn Đi
Đao Nhĩ
23/02/2023
Người nhà họ Lưu cũng về, chỉ còn lại ba người nhà Từ Trường Thắng đứng trong phòng, ánh mắt chết lặng nhìn màng nhện giăng khắp nơi trong nhà, tường đều được làm bằng bùn đất, bên trên có một lớp chiếu sậy.
Nhiều năm chưa được tu sửa, chiếu sậy đã ẩm mốc, trong phòng ngập tràn mùi mốc meo.
Lưu Quế Bình há hốc miệng. Dường như chỉ cần giậm chân một cái thôi, là bùn đất từ mái nhà sẽ rơi xuống lả tả. Chị ta má miệng ra, không khí hít vào đều mang theo vị bùn đất.
So sánh với căn phòng phía đông có tường xi măng và quét vôi trắng xóa, Lưu Quế Bình thật sự hối hận đến xanh ruột.
Càng hối hận, lửa giận trong lòng bà ta càng lớn hơn.
Chị ta xoay người cấu Từ Trường Thắng một cái, khàn giọng mắng: "Anh đúng là đồ đàn ông ăn hại mà, vợ con ông đều bị đuổi ra khỏi nhà rồi, thế mà đến một cái rắm anh cũng không dám thả. Bây giờ thì tốt rồi, hời cho bà già và con súc sinh kia.”
“Hai đồ ăn hại thì ở căn nhà lớn như thế, còn đuổi cả gia đình chúng ta ra ngoài. Nhiều năm qua tôi đúng là bị mù mà, thế mà lại nuôi một con sói mắt trắng, còn tưởng bà già kia là người tốt cơ.”
“Kết quả thì sao, chúng ta bị đuổi ra ngoài, thế mà ngay cả cái bóng của bà ta cũng không thấy đâu cả. Bà già chết tiệt kia, sau này còn muốn tôi hiếu thuận bà ta á, không có cửa đâu.”
“Tôi nhất định sẽ chờ đến ngày bà ta già rồi không thể động đậy nữa, tôi sẽ nói cho bà ta nghe từng chuyện, từng chuyện một... Đúng là đồ chó mà. Cái tên Từ Trường Dân cũng không phải thứ tốt lành gì, chuyện của gia đình chúng ta, một người ngoài như ông ta dựa vào đâu mà nhúng tay vào?"
"Ngày mai tôi phải lên trấn trên tố cáo ông ta, còn muốn chia đất của tôi á, nằm mơ đi, có chết tôi cũng không đồng ý chia. Con súc sinh kia muốn đất á, tôi nhất định dám ấn cô ta xuống sông cho cô ta chết đuối luôn..."
Sắc mặt Từ Trường Thắng tối sầm lại, đẩy Lưu Quế Bình ra, giận giữ quát lớn một tiếng:
"Đang ở yên lành, còn không phải do cô tự tìm đường chết ư? Không có sổ đỏ thì sao, không có sổ đỏ cũng ở yên lành đấy thôi. Nó cũng chỉ là một con nhóc lỗ vốn, cô không đi, nó có thể đánh chết cô à? Đúng là đồ đầu heo ngu xuẩn mà, bây giờ cô còn có mặt mũi mà gào to à, sao cô không tự sát luôn đi."
Lửa giận trong lòng Từ Trường Thắng vẫn đang bùng lên đây này, anh ta hung hăng lườm Lưu Quế Bình một cái, xoay người đi về phía giường, cũng không thèm thu dọn nhà cửa mà đặt lưng xuống nhắm mắt ngủ luôn.
Nhiều năm chưa được tu sửa, chiếu sậy đã ẩm mốc, trong phòng ngập tràn mùi mốc meo.
Lưu Quế Bình há hốc miệng. Dường như chỉ cần giậm chân một cái thôi, là bùn đất từ mái nhà sẽ rơi xuống lả tả. Chị ta má miệng ra, không khí hít vào đều mang theo vị bùn đất.
So sánh với căn phòng phía đông có tường xi măng và quét vôi trắng xóa, Lưu Quế Bình thật sự hối hận đến xanh ruột.
Càng hối hận, lửa giận trong lòng bà ta càng lớn hơn.
Chị ta xoay người cấu Từ Trường Thắng một cái, khàn giọng mắng: "Anh đúng là đồ đàn ông ăn hại mà, vợ con ông đều bị đuổi ra khỏi nhà rồi, thế mà đến một cái rắm anh cũng không dám thả. Bây giờ thì tốt rồi, hời cho bà già và con súc sinh kia.”
“Hai đồ ăn hại thì ở căn nhà lớn như thế, còn đuổi cả gia đình chúng ta ra ngoài. Nhiều năm qua tôi đúng là bị mù mà, thế mà lại nuôi một con sói mắt trắng, còn tưởng bà già kia là người tốt cơ.”
“Kết quả thì sao, chúng ta bị đuổi ra ngoài, thế mà ngay cả cái bóng của bà ta cũng không thấy đâu cả. Bà già chết tiệt kia, sau này còn muốn tôi hiếu thuận bà ta á, không có cửa đâu.”
“Tôi nhất định sẽ chờ đến ngày bà ta già rồi không thể động đậy nữa, tôi sẽ nói cho bà ta nghe từng chuyện, từng chuyện một... Đúng là đồ chó mà. Cái tên Từ Trường Dân cũng không phải thứ tốt lành gì, chuyện của gia đình chúng ta, một người ngoài như ông ta dựa vào đâu mà nhúng tay vào?"
"Ngày mai tôi phải lên trấn trên tố cáo ông ta, còn muốn chia đất của tôi á, nằm mơ đi, có chết tôi cũng không đồng ý chia. Con súc sinh kia muốn đất á, tôi nhất định dám ấn cô ta xuống sông cho cô ta chết đuối luôn..."
Sắc mặt Từ Trường Thắng tối sầm lại, đẩy Lưu Quế Bình ra, giận giữ quát lớn một tiếng:
"Đang ở yên lành, còn không phải do cô tự tìm đường chết ư? Không có sổ đỏ thì sao, không có sổ đỏ cũng ở yên lành đấy thôi. Nó cũng chỉ là một con nhóc lỗ vốn, cô không đi, nó có thể đánh chết cô à? Đúng là đồ đầu heo ngu xuẩn mà, bây giờ cô còn có mặt mũi mà gào to à, sao cô không tự sát luôn đi."
Lửa giận trong lòng Từ Trường Thắng vẫn đang bùng lên đây này, anh ta hung hăng lườm Lưu Quế Bình một cái, xoay người đi về phía giường, cũng không thèm thu dọn nhà cửa mà đặt lưng xuống nhắm mắt ngủ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.