Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 18:
Huyền Ca Nhã Ý
09/08/2022
“Công việc của chúng ta khá là nhẹ nhàng, chỉ có duy nhất một điều cần phải chú ý, đó là tính tình của người bệnh mà chúng ta chăm sóc có khả năng sẽ không tốt lắm. Cô suy nghĩ một chút là hiểu thôi, trước kia bọn họ ở ngoài đều là người có thể hô mưa gọi gió, hiện tại lại phải nằm ở bệnh viện, mỗi ngày đều vô cùng nhàm chán, cho nên muốn phát tiết một chút. Nếu đụng đến người bệnh quá khó tính, cô cần kiên nhẫn thêm một chút.”
Kiều Sơ Dương vội vàng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã hiểu.
Bởi vì thành tích tốt của Kiều Sơ Dương cùng với việc được trọng điểm tiến cử của hiệu trưởng vệ giáo, Kiều Sơ Dương được phái đến khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, có nghĩa là, Kiều Sơ Dương được trọng điểm bồi dưỡng. Có thể tiến vào chữa trị tại bệnh viện này đều không phải người bình thường, mà toàn là những vị được quốc gia đặc biệt xem trọng và giám hộ, khẳng định đều là cấp bậc quốc bảo*, nếu như không đủ cẩn thận hoặc là không đủ kiên nhẫn, đều có khả năng dẫn đến tính mạng của một người vô cùng trọng yếu rời khởi thế gian này. Theo Phạm Vệ Phương – cô gái có khuôn mặt quả táo nói, đã từng có một vị hộ sĩ công tác tại khu vực này, bởi vì nhất thời sơ ý đã khiến cho tánh mạng của một vị sư trưởng thiếu chút nữa liền rơi vào tình thế nguy kịch, vì thế cô hộ sĩ đó đã bị cách ly thẩm tra, đến cuối cùng cũng không biết đang ở nơi nào.
*Quốc bảo: bảo vật của một quốc gia
Lúc Phạm Vệ Phương kể đến chuyện này trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, có thể thấy được sự việc này đã có ảnh hưởng rất lớn với các cô.
Bất quá khu chăm sóc đặc biệt cũng chỗ tốt của nó, ví dụ như các thiệt bị tốt và tân tiến, hoặc ví như không có quá nhiều người bệnh.
Những thứ như trái cây, nước sôi vân vân tại khu chăm sóc đặc biệt luôn được cung ứng không ngừng, hơn nữa hiện tại không phải trong thời kỳ chiến tranh, người nằm trong phòng bệnh cũng không nhiều lắm. Nhưng không nhiều không có nghĩa là không có người bệnh. Nơi này trừ bỏ vài vị bởi vì lớn tuổi mà thường thường ngã bệnh phải nằm viện, còn có một người được Phạm Vệ Phương nhắc nhở, nhất định phải đặc biệt chú ý.
Vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Kiều Sơ Dương mới biết được người này bị thương vô cùng nghiêm trọng. Toàn thân cắm đầy ống dẫn. Nghe nói người này rất lợi hại, cho nên các thiết bị và thuốc thang mà hắn sử dụng đều dược vận chuyển trực tiếp từ nước ngoài đến đây, theo lý thuyết mà nói người này sẽ tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật lớn, nhưng không biết vì lý do gì, vẫn hôn mê đến tận bây giờ, cho nên bệnh viện luôn quan tâm sát sao đến tình huống của hắn.
“Viện trưởng tự tay giải phẫu cho hắn, khi đó hầu như toàn bộ bệnh viện đều bị điều động lên, liên tục mười tám tiếng đồng hồ! Mới ổn định thương thế của hắn.” Vẻ mặt Phạm Vệ Phương thần thần bí bí, cộng thêm một chút đắc ý nho nhỏ.
Kiều Sơ Dương nói: “Hắn như thế nào lại trở nên như vậy? Theo lý thuyết mà nói, tuy rằng hiện tại có vài trận xung đột nhỏ, nhưng cũng không xuất hiện tình huống nguy cấp hay trận chiến lớn nào, chức quan của hắn lại cao như vậy, làm sao lại bị thương tới nông nỗi này?”
Trên tay Phạm Vệ Phương làm việc không ngừng, nhìn nhìn từng chút tốc độ của ống dẫn, lại kiểm tra một chút các thiết bị khác, xem xem có vận hành bình thường hay không, cái tên gia hỏa này, chỉ hơi sơ suất một chút thôi liền có khả năng đi về cõi cực lạc.
“Ai biết được? Đều là bí mật, chúng ta không thể hỏi thăm.”
Kiều Sơ Dương gật đầu, thứ mà bộ đội không thiếu nhất chính là bí mật, cho nên cần phải quản lý tai và miệng cho thật nghiêm.
Hai người đều không có chú ý tới, đôi mắt của người nằm ở trên giường hơi giật nhẹ, hàng lông mi vừa dày vừa đen nhánh như kiến.
Phạm Vệ Phương phụ trách phối thuốc và đổi thuốc vân vân, Kiều Sơ Dương thì đứng một bên làm trợ thủ, cầm khăn ấm giúp người nọ lau mặt lau tay.
Kiều Sơ Dương vội vàng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã hiểu.
Bởi vì thành tích tốt của Kiều Sơ Dương cùng với việc được trọng điểm tiến cử của hiệu trưởng vệ giáo, Kiều Sơ Dương được phái đến khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, có nghĩa là, Kiều Sơ Dương được trọng điểm bồi dưỡng. Có thể tiến vào chữa trị tại bệnh viện này đều không phải người bình thường, mà toàn là những vị được quốc gia đặc biệt xem trọng và giám hộ, khẳng định đều là cấp bậc quốc bảo*, nếu như không đủ cẩn thận hoặc là không đủ kiên nhẫn, đều có khả năng dẫn đến tính mạng của một người vô cùng trọng yếu rời khởi thế gian này. Theo Phạm Vệ Phương – cô gái có khuôn mặt quả táo nói, đã từng có một vị hộ sĩ công tác tại khu vực này, bởi vì nhất thời sơ ý đã khiến cho tánh mạng của một vị sư trưởng thiếu chút nữa liền rơi vào tình thế nguy kịch, vì thế cô hộ sĩ đó đã bị cách ly thẩm tra, đến cuối cùng cũng không biết đang ở nơi nào.
*Quốc bảo: bảo vật của một quốc gia
Lúc Phạm Vệ Phương kể đến chuyện này trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, có thể thấy được sự việc này đã có ảnh hưởng rất lớn với các cô.
Bất quá khu chăm sóc đặc biệt cũng chỗ tốt của nó, ví dụ như các thiệt bị tốt và tân tiến, hoặc ví như không có quá nhiều người bệnh.
Những thứ như trái cây, nước sôi vân vân tại khu chăm sóc đặc biệt luôn được cung ứng không ngừng, hơn nữa hiện tại không phải trong thời kỳ chiến tranh, người nằm trong phòng bệnh cũng không nhiều lắm. Nhưng không nhiều không có nghĩa là không có người bệnh. Nơi này trừ bỏ vài vị bởi vì lớn tuổi mà thường thường ngã bệnh phải nằm viện, còn có một người được Phạm Vệ Phương nhắc nhở, nhất định phải đặc biệt chú ý.
Vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Kiều Sơ Dương mới biết được người này bị thương vô cùng nghiêm trọng. Toàn thân cắm đầy ống dẫn. Nghe nói người này rất lợi hại, cho nên các thiết bị và thuốc thang mà hắn sử dụng đều dược vận chuyển trực tiếp từ nước ngoài đến đây, theo lý thuyết mà nói người này sẽ tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật lớn, nhưng không biết vì lý do gì, vẫn hôn mê đến tận bây giờ, cho nên bệnh viện luôn quan tâm sát sao đến tình huống của hắn.
“Viện trưởng tự tay giải phẫu cho hắn, khi đó hầu như toàn bộ bệnh viện đều bị điều động lên, liên tục mười tám tiếng đồng hồ! Mới ổn định thương thế của hắn.” Vẻ mặt Phạm Vệ Phương thần thần bí bí, cộng thêm một chút đắc ý nho nhỏ.
Kiều Sơ Dương nói: “Hắn như thế nào lại trở nên như vậy? Theo lý thuyết mà nói, tuy rằng hiện tại có vài trận xung đột nhỏ, nhưng cũng không xuất hiện tình huống nguy cấp hay trận chiến lớn nào, chức quan của hắn lại cao như vậy, làm sao lại bị thương tới nông nỗi này?”
Trên tay Phạm Vệ Phương làm việc không ngừng, nhìn nhìn từng chút tốc độ của ống dẫn, lại kiểm tra một chút các thiết bị khác, xem xem có vận hành bình thường hay không, cái tên gia hỏa này, chỉ hơi sơ suất một chút thôi liền có khả năng đi về cõi cực lạc.
“Ai biết được? Đều là bí mật, chúng ta không thể hỏi thăm.”
Kiều Sơ Dương gật đầu, thứ mà bộ đội không thiếu nhất chính là bí mật, cho nên cần phải quản lý tai và miệng cho thật nghiêm.
Hai người đều không có chú ý tới, đôi mắt của người nằm ở trên giường hơi giật nhẹ, hàng lông mi vừa dày vừa đen nhánh như kiến.
Phạm Vệ Phương phụ trách phối thuốc và đổi thuốc vân vân, Kiều Sơ Dương thì đứng một bên làm trợ thủ, cầm khăn ấm giúp người nọ lau mặt lau tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.