Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 19:
Huyền Ca Nhã Ý
09/08/2022
Lúc này Kiều Sơ Dương mới có cơ hội cẩn thận đánh giá người đàn ông này, làn da ngăm đen, hai từ ‘cương nghị’ còn không thể hoàn toàn miêu tả rõ nét khuôn mặt của hắn, đường cong cuốn hút, tựa như tác phẩm điêu khắc, hơn nữa ngũ quan của hắn lập thể, lông mi vừa dày vừa dài, mũi cao thẳng, đôi môi có chút trắng bệch. Sắc mặt không chỉ đen, còn có một loại cảm giác như màu than chì, có chút tử khí trầm trầm*, khiến cho Kiều Sơ Dương không dám thở mạnh. Con người này tuyệt đối là người thủy tinh, cần thiết phi thường cẩn thận.
*Tử khí trầm trầm: không có sức sống
Cánh tay cứng ngắc, rất có cơ bắp, nếu như gồng lên, nhất định sẽ có đường cong cơ bắp rất đẹp. Móng tay được cắt rất ngắn, mấy cái ngón tay vừa thô to vừa dài, Kiều Sơ Dương chỉ có thể cầm hai ngón cùng một lúc.
Sau khi cẩn thận hoàn thành công tác, hai người mới rời khỏi phòng, cửa sổ hơi hé mở, gió thoảng qua thổi vào phòng, khiến cho bức màn nhẹ nhàng bay phập phồng.
Công tác thực nhẹ nhàng, cho nên sau khi hai người bận rộn xong liền ký tên vào sổ tại quầy lễ tân, viết xong liền không còn việc gì để làm nữa.
Phạm Vệ Phương đang ăn đồ ăn vặt, mà Kiều Sơ Dương thì ngồi học từ đơn tiếng anh.
“Di, hiện tại cô còn đang đi học sao?” Phạm Vệ Phương liếc mắt nhìn cuốn vở trong tay Kiều Sơ Dương, kinh ngạc nói.
Kiều Sơ Dương lắc đầu: “Không có, tự học thôi, không cơ hội vào đại học, nhưng vẫn muốn học nhiều một chút, nói không chừng ngày nào đó liền có cơ hội.”
Phạm Vệ Phương gật đầu nói: “Cô là người có chí tiến thủ, không giống như tôi, đã hài lòng với hiện tại.”
Kiều Sơ Dương cười cười, không có phụ họa, mỗi người có mong muốn không giống nhau mà thôi, Phạm Vệ Phương vừa lòng với cuộc sống hiện tại, là bởi vì không có tìm được mục tiêu để nỗ lực mà thôi.
Phạm Vệ Phương lại nói: “Nếu cô thật sự muốn thi đại học, bệnh viện của chúng ta có tổ chức một tổ học tập, có giáo viên hướng dẫn và giảng dạy, cô có thể xin gia nhập vào đó.”
Kiều Sơ Dương còn đang lo lắng vấn đề đến lớp học bổ túc ban đêm sẽ gặp khó khăn vì ra vào bệnh viện không mấy thuận tiện, không nghĩ tới Phạm Vệ Phương liền nói cho cô một tin tốt như vậy.
“Điều kiện để gia nhập có khó không?” Kiều Sơ Dương cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, ở ngoài kia lớp bổ túc ban đêm cũng không dễ đăng ký nhập học, phải biết rằng một khi thi đậu đại học, thì đó thật sự chính là chiếc chén vàng.
“Nghe nói phải qua bài kiểm tra mới có thể vào, toàn bộ bệnh viện của chúng ta nhiều người như vậy, chỉ có hơn hai mươi người được gia nhập vào đó, cô cảm thấy có khó không?” Dù sao nhìn sơ qua thì cảm thấy tiểu tổ học tập rất khó để vào.
Kiều Sơ Dương lại nói: “Xác suất trúng tuyển thì thế nào? Khó vào như vậy, hẳn là có kết quả không tồi đi?”
“Là không tồi a, mỗi năm có thể có đến bảy tám người thi đậu đi, còn có hai người đi Bắc Kinh học đâu! Thật hâm mộ, tôi cũng luôn muốn đi Bắc Kinh, muốn nhìn quốc kỳ.” Trong lòng Phạm Vệ Phương quả nhiên vẫn luôn có nguyện vọng này, chỉ là cảm thấy thực lực của bản thân không đủ. Người ở cái niên đại này đều có mong muốn đến Bắc Kinh một lần.
Kiều Sơ Dương nói: “Cũng không nhất định phải đi học mới có thể đến Bắc Kinh, nói không chừng sau này cô đổi công tác hay làm gì đó, là có thể đi đến đó.”
Phạm Vệ Phương lắc đầu lia lịa nói: “Tôi cảm thấy bây giờ khá tốt, không nghĩ tới việc sẽ đổi công tác. Nói không chừng không qua bao lâu liền phải kết hôn.”
Nói đến kết hôn, mặt Phạm Vệ Phương đỏ lên, càng giống một trái táo đỏ. Các cô gái ở niên đại này còn không có phóng khoáng như đời sau, tuy rằng sẽ không tránh né về việc gả chồng, nhưng khi nói đến vấn đề này vẫn sẽ xấu hổ đến chịu không được.
Tổ của Kiều Sơ Dương cùng Phạm Vệ Phương trực đến 3 giờ chiều, cơm trưa sẽ có người đưa lại đây. Phạm Vệ Phương nói tuy rằng đồ ăn đưa tới sẽ ngon hơn khi ăn trực tiếp tại căn tin, nhưng cô tình nguyện đi ăn ở căn tin, như vậy các món ăn sẽ phong phú một chút. Kiều Sơ Dương không nói chuyện, cô mới đến, không có cơ sở gì để nói lên yêu ghét của bản thân.
*Tử khí trầm trầm: không có sức sống
Cánh tay cứng ngắc, rất có cơ bắp, nếu như gồng lên, nhất định sẽ có đường cong cơ bắp rất đẹp. Móng tay được cắt rất ngắn, mấy cái ngón tay vừa thô to vừa dài, Kiều Sơ Dương chỉ có thể cầm hai ngón cùng một lúc.
Sau khi cẩn thận hoàn thành công tác, hai người mới rời khỏi phòng, cửa sổ hơi hé mở, gió thoảng qua thổi vào phòng, khiến cho bức màn nhẹ nhàng bay phập phồng.
Công tác thực nhẹ nhàng, cho nên sau khi hai người bận rộn xong liền ký tên vào sổ tại quầy lễ tân, viết xong liền không còn việc gì để làm nữa.
Phạm Vệ Phương đang ăn đồ ăn vặt, mà Kiều Sơ Dương thì ngồi học từ đơn tiếng anh.
“Di, hiện tại cô còn đang đi học sao?” Phạm Vệ Phương liếc mắt nhìn cuốn vở trong tay Kiều Sơ Dương, kinh ngạc nói.
Kiều Sơ Dương lắc đầu: “Không có, tự học thôi, không cơ hội vào đại học, nhưng vẫn muốn học nhiều một chút, nói không chừng ngày nào đó liền có cơ hội.”
Phạm Vệ Phương gật đầu nói: “Cô là người có chí tiến thủ, không giống như tôi, đã hài lòng với hiện tại.”
Kiều Sơ Dương cười cười, không có phụ họa, mỗi người có mong muốn không giống nhau mà thôi, Phạm Vệ Phương vừa lòng với cuộc sống hiện tại, là bởi vì không có tìm được mục tiêu để nỗ lực mà thôi.
Phạm Vệ Phương lại nói: “Nếu cô thật sự muốn thi đại học, bệnh viện của chúng ta có tổ chức một tổ học tập, có giáo viên hướng dẫn và giảng dạy, cô có thể xin gia nhập vào đó.”
Kiều Sơ Dương còn đang lo lắng vấn đề đến lớp học bổ túc ban đêm sẽ gặp khó khăn vì ra vào bệnh viện không mấy thuận tiện, không nghĩ tới Phạm Vệ Phương liền nói cho cô một tin tốt như vậy.
“Điều kiện để gia nhập có khó không?” Kiều Sơ Dương cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, ở ngoài kia lớp bổ túc ban đêm cũng không dễ đăng ký nhập học, phải biết rằng một khi thi đậu đại học, thì đó thật sự chính là chiếc chén vàng.
“Nghe nói phải qua bài kiểm tra mới có thể vào, toàn bộ bệnh viện của chúng ta nhiều người như vậy, chỉ có hơn hai mươi người được gia nhập vào đó, cô cảm thấy có khó không?” Dù sao nhìn sơ qua thì cảm thấy tiểu tổ học tập rất khó để vào.
Kiều Sơ Dương lại nói: “Xác suất trúng tuyển thì thế nào? Khó vào như vậy, hẳn là có kết quả không tồi đi?”
“Là không tồi a, mỗi năm có thể có đến bảy tám người thi đậu đi, còn có hai người đi Bắc Kinh học đâu! Thật hâm mộ, tôi cũng luôn muốn đi Bắc Kinh, muốn nhìn quốc kỳ.” Trong lòng Phạm Vệ Phương quả nhiên vẫn luôn có nguyện vọng này, chỉ là cảm thấy thực lực của bản thân không đủ. Người ở cái niên đại này đều có mong muốn đến Bắc Kinh một lần.
Kiều Sơ Dương nói: “Cũng không nhất định phải đi học mới có thể đến Bắc Kinh, nói không chừng sau này cô đổi công tác hay làm gì đó, là có thể đi đến đó.”
Phạm Vệ Phương lắc đầu lia lịa nói: “Tôi cảm thấy bây giờ khá tốt, không nghĩ tới việc sẽ đổi công tác. Nói không chừng không qua bao lâu liền phải kết hôn.”
Nói đến kết hôn, mặt Phạm Vệ Phương đỏ lên, càng giống một trái táo đỏ. Các cô gái ở niên đại này còn không có phóng khoáng như đời sau, tuy rằng sẽ không tránh né về việc gả chồng, nhưng khi nói đến vấn đề này vẫn sẽ xấu hổ đến chịu không được.
Tổ của Kiều Sơ Dương cùng Phạm Vệ Phương trực đến 3 giờ chiều, cơm trưa sẽ có người đưa lại đây. Phạm Vệ Phương nói tuy rằng đồ ăn đưa tới sẽ ngon hơn khi ăn trực tiếp tại căn tin, nhưng cô tình nguyện đi ăn ở căn tin, như vậy các món ăn sẽ phong phú một chút. Kiều Sơ Dương không nói chuyện, cô mới đến, không có cơ sở gì để nói lên yêu ghét của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.