Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 20:
Huyền Ca Nhã Ý
09/08/2022
Lúc gần 2 giờ, khu chăm sóc đặc biệt tới vài người.
Đi đầu chính là một người phụ nữ nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo có kiểu dáng nhìn từa tựa như áo cánh dơi đang lưu hành hiện nay, phía dưới là một chiếc quần đen, mang giày cao gót, vẻ ngoài ưu nhã mỹ lệ. Bên cạnh đi theo vài người, có nam có nữ, đều là thanh niên, nữ mặc áo cánh dơi, tóc búi cao, có vẻ thực giỏi giang, còn nam lại là áo sơmi phối với quần tây, tóc vuốt keo sáng bóng mượt mà.
Phạm Vệ Phương vội vàng nhắc nhở: “Đây là người nhà của người bệnh nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU số một, nhà bọn họ ở trong quân đội có địa vị không thấp, chờ chút cô liền nhìn theo tôi, không gọi cô thì đừng nói lời nào cả.”
Kiều Sơ Dương gật gật đầu, cô tin tưởng Phạm Vệ Phương là vì tốt cho cô, mà không phải vì muốn làm điều gì nổi trội, nói như vậy, người trong quân đội đều có chút kiêu ngạo.
Phạm Vệ Phương bày ra tất cả tư liệu, sau đó để hai tay ngay trước bụng, trên mặt mang theo ý cười, chờ đối phương đến gần, mới nói: “Đổng phu nhân, ngài đến rồi.”
Người phụ nữ đi đầu kia được gọi là Đổng phu nhân liền nở nụ cười gật gật đầu, đi đến quầy lễ tân.
Phạm Vệ Phương vội vàng đưa cho bà các tài liệu đã được sắp xếp chỉnh sửa ngay ngắn, Đổng phu nhân vừa xem vừa hỏi: “Hôm nay không có tình huống gì đặc biệt sao?”
Kỳ thật chính là hỏi có chuyển biến gì tốt hay không.
Phạm Vệ Phương cười tủm tỉm nói: “Hôm nay nhịp tim của Đoàn trưởng Đổng bình thường, huyết áp bình thường, đường máu cũng ổn định, các phương diện đều rất tốt, tin tưởng Đoàn trưởng Đổng nhất định sẽ chậm rãi hồi phục.”
Đổng phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, biểu tình không có thay đổi gì, mỗi ngày đều nghe được những câu báo cáo giống nhau, bà đã không còn tâm tình để thất vọng nữa rồi.
“Mẹ, chúng ta vào thăm em trai đi.” Một người trẻ tuổi mở miệng nói.
Kiều Sơ Dương cảm thấy thực kinh ngạc, không nghĩ tới vị Đổng phu nhân này còn có con trai lớn như vậy, nhìn bà tựa như mới hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Đoàn người đi đến phòng bệnh số một, Phạm Vệ Phương vội vàng kéo Kiều Sơ Dương, đem theo đầy đủ thuốc thang rồi đuổi kịp bước chân của họ.
Trong phòng vẫn cứ như vậy, chỉ có âm thanh tí tách của dụng cụ đang hoạt động, người trên giường vẫn đang hôn mê. Những người trẻ tuổi đó đứng tại cửa, còn Đổng phu nhân thì bước vào cửa, đưa mắt đánh giá trong phòng, sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Thấy không có bất kỳ điểm bất thường nào, mới đi đến trước giường, nhìn gương mặt ngủ say kia, buồn bã lại thương tâm.
Chỉ chốc lát sau, đoàn người lại giống như một cơn gió, rời đi.
Phạm Vệ Phương tiễn đoàn người rời đi, Kiều Sơ Dương nhịn không được vào phòng bệnh, vuốt phẳng chỗ mà Đổng phu nhân vừa ngồi lúc nãy, thở dài, nói: “Anh cần phải tỉnh dậy sớm một chút a, có rất nhiều người lo lắng cho anh đấy!”
Tiễn đoàn người đến thăm bệnh, Phạm Vệ Phương cùng Kiều Sơ Dương thu dọn đồ vật chuẩn bị thay ca để người trực ca sau đã tới.
Hai người vừa đi, Phạm Vệ Phương vừa lải nhải bát quái với Kiều Sơ Dương: “Vị Đoàn trưởng Đổng này, trong nhà thật sự rất lợi hại, Đổng Tư Lệnh thì không cần phải nói, phu nhân của ông ta cũng là người khôn khéo và có bản lĩnh, nhìn xem khí phách của bà ấy, thật đúng là không phải ai cũng có thể so với bà ấy. Mấy người con trai của nhà họ, trên cơ bản đều ở trong bộ đội, huy chương ở trên vai vô cùng chói mắt, bất quá cũng có người bước vào quan trường. Người đang nằm trong bệnh viện chúng ta là con trai nhỏ nhất của nhà bọn họ, nghe nói là tự mình chạy tới bộ đội làm binh lính, sau đó từng bước thăng chức. Chúng ta không thể nói người ta không dựa vào quan hệ của gia đình, nhưng ít ra người ta cũng tự mình bò lên tới vị trí này, không giống có một số người, chậc chậc……”
*Quan trường: làm việc trong bộ máy nhà nước, làm chính trị
Đối với cụm từ ‘Có một số người’ này Kiều Sơ Dương vẫn là có chút hiểu biết, bệnh viện quân khu có không ít hộ sĩ xinh đẹp, đương nhiên liền sẽ có người xem trọng, và cũng sẽ có các loại quan hệ qua lại với nhau. Đã từng có một quân nhân cấp bậc thiếu tá tuổi trẻ xem trọng một cô hộ sĩ ở bệnh viện, tuy rằng đã có vợ con, nhưng lại dây dưa không ngừng với cô hộ sĩ này, sau khi viện trưởng biết tin, liền ra mặt giải quyết vấn đề này, nghe nói vị thiếu tá kia bị hạ quân hàm và viết kiểm điểm.
Đi đầu chính là một người phụ nữ nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo có kiểu dáng nhìn từa tựa như áo cánh dơi đang lưu hành hiện nay, phía dưới là một chiếc quần đen, mang giày cao gót, vẻ ngoài ưu nhã mỹ lệ. Bên cạnh đi theo vài người, có nam có nữ, đều là thanh niên, nữ mặc áo cánh dơi, tóc búi cao, có vẻ thực giỏi giang, còn nam lại là áo sơmi phối với quần tây, tóc vuốt keo sáng bóng mượt mà.
Phạm Vệ Phương vội vàng nhắc nhở: “Đây là người nhà của người bệnh nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU số một, nhà bọn họ ở trong quân đội có địa vị không thấp, chờ chút cô liền nhìn theo tôi, không gọi cô thì đừng nói lời nào cả.”
Kiều Sơ Dương gật gật đầu, cô tin tưởng Phạm Vệ Phương là vì tốt cho cô, mà không phải vì muốn làm điều gì nổi trội, nói như vậy, người trong quân đội đều có chút kiêu ngạo.
Phạm Vệ Phương bày ra tất cả tư liệu, sau đó để hai tay ngay trước bụng, trên mặt mang theo ý cười, chờ đối phương đến gần, mới nói: “Đổng phu nhân, ngài đến rồi.”
Người phụ nữ đi đầu kia được gọi là Đổng phu nhân liền nở nụ cười gật gật đầu, đi đến quầy lễ tân.
Phạm Vệ Phương vội vàng đưa cho bà các tài liệu đã được sắp xếp chỉnh sửa ngay ngắn, Đổng phu nhân vừa xem vừa hỏi: “Hôm nay không có tình huống gì đặc biệt sao?”
Kỳ thật chính là hỏi có chuyển biến gì tốt hay không.
Phạm Vệ Phương cười tủm tỉm nói: “Hôm nay nhịp tim của Đoàn trưởng Đổng bình thường, huyết áp bình thường, đường máu cũng ổn định, các phương diện đều rất tốt, tin tưởng Đoàn trưởng Đổng nhất định sẽ chậm rãi hồi phục.”
Đổng phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, biểu tình không có thay đổi gì, mỗi ngày đều nghe được những câu báo cáo giống nhau, bà đã không còn tâm tình để thất vọng nữa rồi.
“Mẹ, chúng ta vào thăm em trai đi.” Một người trẻ tuổi mở miệng nói.
Kiều Sơ Dương cảm thấy thực kinh ngạc, không nghĩ tới vị Đổng phu nhân này còn có con trai lớn như vậy, nhìn bà tựa như mới hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Đoàn người đi đến phòng bệnh số một, Phạm Vệ Phương vội vàng kéo Kiều Sơ Dương, đem theo đầy đủ thuốc thang rồi đuổi kịp bước chân của họ.
Trong phòng vẫn cứ như vậy, chỉ có âm thanh tí tách của dụng cụ đang hoạt động, người trên giường vẫn đang hôn mê. Những người trẻ tuổi đó đứng tại cửa, còn Đổng phu nhân thì bước vào cửa, đưa mắt đánh giá trong phòng, sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Thấy không có bất kỳ điểm bất thường nào, mới đi đến trước giường, nhìn gương mặt ngủ say kia, buồn bã lại thương tâm.
Chỉ chốc lát sau, đoàn người lại giống như một cơn gió, rời đi.
Phạm Vệ Phương tiễn đoàn người rời đi, Kiều Sơ Dương nhịn không được vào phòng bệnh, vuốt phẳng chỗ mà Đổng phu nhân vừa ngồi lúc nãy, thở dài, nói: “Anh cần phải tỉnh dậy sớm một chút a, có rất nhiều người lo lắng cho anh đấy!”
Tiễn đoàn người đến thăm bệnh, Phạm Vệ Phương cùng Kiều Sơ Dương thu dọn đồ vật chuẩn bị thay ca để người trực ca sau đã tới.
Hai người vừa đi, Phạm Vệ Phương vừa lải nhải bát quái với Kiều Sơ Dương: “Vị Đoàn trưởng Đổng này, trong nhà thật sự rất lợi hại, Đổng Tư Lệnh thì không cần phải nói, phu nhân của ông ta cũng là người khôn khéo và có bản lĩnh, nhìn xem khí phách của bà ấy, thật đúng là không phải ai cũng có thể so với bà ấy. Mấy người con trai của nhà họ, trên cơ bản đều ở trong bộ đội, huy chương ở trên vai vô cùng chói mắt, bất quá cũng có người bước vào quan trường. Người đang nằm trong bệnh viện chúng ta là con trai nhỏ nhất của nhà bọn họ, nghe nói là tự mình chạy tới bộ đội làm binh lính, sau đó từng bước thăng chức. Chúng ta không thể nói người ta không dựa vào quan hệ của gia đình, nhưng ít ra người ta cũng tự mình bò lên tới vị trí này, không giống có một số người, chậc chậc……”
*Quan trường: làm việc trong bộ máy nhà nước, làm chính trị
Đối với cụm từ ‘Có một số người’ này Kiều Sơ Dương vẫn là có chút hiểu biết, bệnh viện quân khu có không ít hộ sĩ xinh đẹp, đương nhiên liền sẽ có người xem trọng, và cũng sẽ có các loại quan hệ qua lại với nhau. Đã từng có một quân nhân cấp bậc thiếu tá tuổi trẻ xem trọng một cô hộ sĩ ở bệnh viện, tuy rằng đã có vợ con, nhưng lại dây dưa không ngừng với cô hộ sĩ này, sau khi viện trưởng biết tin, liền ra mặt giải quyết vấn đề này, nghe nói vị thiếu tá kia bị hạ quân hàm và viết kiểm điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.