Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 25:
Huyền Ca Nhã Ý
10/08/2022
Hôm nay, Kiều Sơ Dương đang chăm sóc Đổng Vĩ Quân, điều chỉnh một chút kim truyền thuốc trên tay hắn, đột nhiên có một lực rất mạnh nắm lấy tay cô, tay của Kiều Sơ Dương run lên, thiếu chút nữa rút kim tiêm của Đổng Vĩ Quân ra .
“Anh tỉnh rồi?” Kiều Sơ Dương kinh hỉ không thôi, vội vàng xem xét máy móc, dụng cụ biểu hiện các hạng mục cơ năng của cơ thể đều bình thường.
“Nước.” Tuy đang nhắm mắt, nhưng từ đầu tiên lại nói rất rõ ràng.
Kiều Sơ Dương rót một ly nước ấm cho hắn, sau khi đút nước xong, Đổng Vĩ Quân mới chậm rãi mắt, giống như trong tưởng tượng của Kiều Sơ Dương, đó là một đôi mắt đen nhánh như ngọc, lại sắc bén như mắt ưng.
“Anh còn có yêu cầu gì sao?” Kiều Sơ Dương hỏi.
Đổng Vĩ Quân nhìn cô trong chốc lát, nhắm mắt lại rồi nói: “Lại rót cho tôi thêm miếng nước đi, trong miệng rất đắng.”
Có thể không đắng sao, gần đây bị rót uống không ít thuốc.
Kiều Sơ Dương dùng ly tráng men rót thêm ít nước cho hắn, nói: “Chỉ nên uống thêm ly này, uống nhiều quá cũng không tốt.”
Uống quá nhiều nước sẽ đi wc, cũng rất phiền phức, nhưng Kiều Sơ Dương sẽ không nói ra.
Chờ khi Đổng Vĩ Quân lại lần nữa nằm xuống nghỉ ngơi, Kiều Sơ Dương mới đi ra ngoài kêu người, Phạm Vệ Phương so với cô còn kích động hơn rất nhiều, vội vàng dùng điện thoại ở quầy lễ tân, muốn gọi thông báo cho Phó viện trưởng Ân và viện trưởng, còn người nhà họ Đổng thì để phía bệnh viện thông báo là được.
Phạm Vệ Phương liên tục gọi sai vài lần, mới có thể chuyển tuyến điện thoại tới văn phòng của phó viện trưởng Ân, đám người phó viện trưởng Ân cùng viện trưởng rất mau liền tới rồi.
Thấy đám người “thịch thịch thịch” chạy tới, Kiều Sơ Dương nhìn được sự hưng phấn trên khuôn mặt của bọn họ, nhưng vẫn tiến lên ngăn cản, nói: “Xin các vị viện trưởng nhỏ giọng một chút, người bệnh còn đang nghỉ ngơi đâu!”
Viện trưởng vui vẻ cười đến mặt đầy nếp nhăn, mở hé cửa phòng nhìn một cái, nói liền mấy chữ tốt tốt tốt.
Ân Thực bình tĩnh hơn viện trưởng nhiều, đẩy cửa bước vào.
Kiểm tra như lệ thường rồi nói: “Thật sự tỉnh rồi sao?”
Kiều Sơ Dương là người duy nhất nhìn đến hắn tỉnh dậy, bị đẩy ra trả lời: “Đúng là đã tỉnh, còn uống hai ly nước, hiện tại hẳn là ngủ rồi.”
Ân Thực thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, phỏng chừng Đổng Vĩ Quân cũng nên tỉnh lại trong hai ngày này, thời gian không sai biệt lắm.
Người nhà họ Đồng rất nhanh đã đến, ngay cả Đổng Tư Lệnh rất ít khi lộ mặt cũng xuất hiện. Hai vợ chồng đi ở đằng trước, An Lan vẻ mặt lo lắng, Đổng Tư Lệnh thì có vẻ lạnh nhạt rất nhiều, nhưng bước chân lại rất nhanh, An Lan gần như là chạy bộ mới đuổi kịp.
Một đám người ùa vào, Kiều Sơ Dương cảm thấy đau đầu một hồi, Đổng Vĩ Quân mới tỉnh lại, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, làm sao có thể nghỉ ngơi được khi ồn ào như vậy.
Nhưng là người nhà đến thăm, lại không thể đều không cho vào, cho nên trong phòng bệnh của Đổng Vĩ Quân lập tức đông nghịt người.
An Lan ngồi bên giường nhìn Đổng Vĩ Quân vẫn đang nhắm mắt ngủ, nói: “Không phải nói đã tỉnh sao? Sao còn ngủ? Có phải là các cô nói dối quân tình không?”
Kiều Sơ Dương sủng sốt, An Lan làm trong quân đội đã lâu nên rất có khí thế, vội vàng tiến lên giải thích: “Đoàn trưởng Đổng vừa mới tỉnh, uống hai ly nước lại ngủ, Đổng phu nhân yên tâm, lần này là thật. ”
An Lan nghiêm mặt nói: “Những chuyện này không phải là mấy người muốn nói gì thì nói sao?”
Kiều Sơ Dương rất ủy khuất, chính mình cũng không thể không cho bệnh nhân ngủ a. Phạm Vệ Phương ở một bên lo lắng nhìn Kiều Sơ Dương, mà Hà Lan Lan và Triệu Mẫn thì mang theo cười nhạo —— cả hai luôn không hài lòng với việc Phó viện trưởng Ân trọng dụng Kiều Sơ Dương.
“Ồn ào cái gì!” Người nằm trên giường đột nhiên rống lên một câu, tuy rằng không tràn đầy tức giận, nhưng cũng rất uy nghiêm, quả nhiên là quân nhân lâu năm.
An Lan không tức giận, ngược lại kinh hỉ nói: “Nha! Con tỉnh rồi! Lão Đổng! Vĩ Quân tỉnh rồi! ”
Kiều Sơ Dương không khỏi oán thầm, ồn ào như vậy không tỉnh mới là lạ.
“Anh tỉnh rồi?” Kiều Sơ Dương kinh hỉ không thôi, vội vàng xem xét máy móc, dụng cụ biểu hiện các hạng mục cơ năng của cơ thể đều bình thường.
“Nước.” Tuy đang nhắm mắt, nhưng từ đầu tiên lại nói rất rõ ràng.
Kiều Sơ Dương rót một ly nước ấm cho hắn, sau khi đút nước xong, Đổng Vĩ Quân mới chậm rãi mắt, giống như trong tưởng tượng của Kiều Sơ Dương, đó là một đôi mắt đen nhánh như ngọc, lại sắc bén như mắt ưng.
“Anh còn có yêu cầu gì sao?” Kiều Sơ Dương hỏi.
Đổng Vĩ Quân nhìn cô trong chốc lát, nhắm mắt lại rồi nói: “Lại rót cho tôi thêm miếng nước đi, trong miệng rất đắng.”
Có thể không đắng sao, gần đây bị rót uống không ít thuốc.
Kiều Sơ Dương dùng ly tráng men rót thêm ít nước cho hắn, nói: “Chỉ nên uống thêm ly này, uống nhiều quá cũng không tốt.”
Uống quá nhiều nước sẽ đi wc, cũng rất phiền phức, nhưng Kiều Sơ Dương sẽ không nói ra.
Chờ khi Đổng Vĩ Quân lại lần nữa nằm xuống nghỉ ngơi, Kiều Sơ Dương mới đi ra ngoài kêu người, Phạm Vệ Phương so với cô còn kích động hơn rất nhiều, vội vàng dùng điện thoại ở quầy lễ tân, muốn gọi thông báo cho Phó viện trưởng Ân và viện trưởng, còn người nhà họ Đổng thì để phía bệnh viện thông báo là được.
Phạm Vệ Phương liên tục gọi sai vài lần, mới có thể chuyển tuyến điện thoại tới văn phòng của phó viện trưởng Ân, đám người phó viện trưởng Ân cùng viện trưởng rất mau liền tới rồi.
Thấy đám người “thịch thịch thịch” chạy tới, Kiều Sơ Dương nhìn được sự hưng phấn trên khuôn mặt của bọn họ, nhưng vẫn tiến lên ngăn cản, nói: “Xin các vị viện trưởng nhỏ giọng một chút, người bệnh còn đang nghỉ ngơi đâu!”
Viện trưởng vui vẻ cười đến mặt đầy nếp nhăn, mở hé cửa phòng nhìn một cái, nói liền mấy chữ tốt tốt tốt.
Ân Thực bình tĩnh hơn viện trưởng nhiều, đẩy cửa bước vào.
Kiểm tra như lệ thường rồi nói: “Thật sự tỉnh rồi sao?”
Kiều Sơ Dương là người duy nhất nhìn đến hắn tỉnh dậy, bị đẩy ra trả lời: “Đúng là đã tỉnh, còn uống hai ly nước, hiện tại hẳn là ngủ rồi.”
Ân Thực thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, phỏng chừng Đổng Vĩ Quân cũng nên tỉnh lại trong hai ngày này, thời gian không sai biệt lắm.
Người nhà họ Đồng rất nhanh đã đến, ngay cả Đổng Tư Lệnh rất ít khi lộ mặt cũng xuất hiện. Hai vợ chồng đi ở đằng trước, An Lan vẻ mặt lo lắng, Đổng Tư Lệnh thì có vẻ lạnh nhạt rất nhiều, nhưng bước chân lại rất nhanh, An Lan gần như là chạy bộ mới đuổi kịp.
Một đám người ùa vào, Kiều Sơ Dương cảm thấy đau đầu một hồi, Đổng Vĩ Quân mới tỉnh lại, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, làm sao có thể nghỉ ngơi được khi ồn ào như vậy.
Nhưng là người nhà đến thăm, lại không thể đều không cho vào, cho nên trong phòng bệnh của Đổng Vĩ Quân lập tức đông nghịt người.
An Lan ngồi bên giường nhìn Đổng Vĩ Quân vẫn đang nhắm mắt ngủ, nói: “Không phải nói đã tỉnh sao? Sao còn ngủ? Có phải là các cô nói dối quân tình không?”
Kiều Sơ Dương sủng sốt, An Lan làm trong quân đội đã lâu nên rất có khí thế, vội vàng tiến lên giải thích: “Đoàn trưởng Đổng vừa mới tỉnh, uống hai ly nước lại ngủ, Đổng phu nhân yên tâm, lần này là thật. ”
An Lan nghiêm mặt nói: “Những chuyện này không phải là mấy người muốn nói gì thì nói sao?”
Kiều Sơ Dương rất ủy khuất, chính mình cũng không thể không cho bệnh nhân ngủ a. Phạm Vệ Phương ở một bên lo lắng nhìn Kiều Sơ Dương, mà Hà Lan Lan và Triệu Mẫn thì mang theo cười nhạo —— cả hai luôn không hài lòng với việc Phó viện trưởng Ân trọng dụng Kiều Sơ Dương.
“Ồn ào cái gì!” Người nằm trên giường đột nhiên rống lên một câu, tuy rằng không tràn đầy tức giận, nhưng cũng rất uy nghiêm, quả nhiên là quân nhân lâu năm.
An Lan không tức giận, ngược lại kinh hỉ nói: “Nha! Con tỉnh rồi! Lão Đổng! Vĩ Quân tỉnh rồi! ”
Kiều Sơ Dương không khỏi oán thầm, ồn ào như vậy không tỉnh mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.