Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 34:
Huyền Ca Nhã Ý
13/08/2022
Kiều Sơ Dương lắc đầu, Trần Đào là người thành thật, nếu là người khác, khẳng định sẽ mượn sách trước rồi mới kể chuyện Vương Giai ra đề. Nếu như vậy, sau khi cho mượn sách rồi mới biết chuyện thì cũng ngại đòi về. Nhưng cho mượn thực ra cũng không phải vấn đề, còn có bộ sách Đổng Vĩ Quân cho cô nữa cơ mà.
Kiều Sơ Dương cũng không để ý chuyện phó viện trưởng Vương ra đề, trước khi thi, phó viện trưởng Ân lại đột nhiên tới hỏi thắm: “Đồng chí Kiều Sơ Dương, cô ôn tiếng Anh thế nào rồi?”
Câu hỏi có chút kỳ quái, sao chỉ hỏi mỗi tiếng Anh?
“Cũng xem như ổn, không bị tụt lại so với trước kia.”
Phó viện trưởng Ân gật đầu, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dọn đồ rồi đi mất.
Kiều Sơ Dương thắc mắc hỏi: “ Cô nói xem, phó viện trưởng Ân hỏi vậy là có ý gì?”
Phạm Vệ Phương nói: “Không có ý gì hết, chỉ là quan tâm cô thôi, cô là hộ sĩ ông ấy xem trọng mà.”
Kiều Sơ Dương nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đó!”
Phạm Vệ Phương nói: “Tôi cũng chỉ suy đoán vậy thôi, chẳng phải đề thi tiếng Anh lần này là do phó viện trưởng Vương ra sao? Tôi nghĩ phó viện trưởng Vương đang đấu với phó viện trưởng Ân đó! Biết cô báo danh tham gia thi lần này nên muốn dùng tiếng Anh làm khó cô, chỉ cần cô thi trượt cũng xem như đánh trả phó viện trưởng Ân rồi.”
“Phải không?” Kiều Sơ Dương vẫn không dám tin.
Phạm Vệ Phương nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi, cô tin hay không thì tùy. Tôi ở bệnh viện này ba năm rồi, có gì mà tôi không biết?”
Kiều Sơ Dương thấy Phạm Vệ Phương khẳng định như vậy, biết cô ấy không lừa mình, Phạm Vệ Phương tuy rằng không quá thân với cô nhưng cũng mở lòng với nhau. Phạm Vệ Phương cũng không theo đuổi thứ gì cao cả, chỉ muốn lấy chồng sinh con, làm người mẹ hiền, cũng không có gì xung đột với Kiều Sơ Dương, hơn nữa cô ấy là người hướng dẫn cô, nói sao thì đối xử với cô vẫn không tệ. So với những người hay sai sử, vặn vẹo cấp dưới đủ kiểu thì tốt hơn nhiều.
Kiều Sơ Dương nhớ đã từng nghe người ta nhận xét về Vương Giai, tuy là đi du học về nhưng rất hẹp hòi, các bác sĩ đều phải nhìn sắc mặt ông ta mà làm việc. Không ít người học hành giỏi giang, khám chữa bệnh rất chuyên nghiệp nhưng vì dám đối nghịch với ông ta mà bị giáng chức.
Chẳng lẽ, chỉ bởi vì cô nhắc với Ân Thực là có thể dùng liệu pháp đông y trị liệu cho Đổng Vĩ Quân mà ông ta muốn kiếm chuyện? Người này cũng nhỏ nhen quá rồi đó.
Nhưng chuyện Vương Giai ra đề tiếng Anh đã được viện trưởng đồng ý, không có cách nào thay đổi được, sau đó ra sao thì còn phải xem mọi người thi cử thế nào.
Buổi tối, mọi người đến dãy nhà độc lập phía sau bệnh viện để thi, một buổi tối thi ba môn, thời gian rất gấp gáp, hơn nữa nghe nói bài thi tiếng Anh có độ khó cao nên mọi người đều rất khẩn trương.
Người tham gia thi không ít, ngay khi nhìn thấy giám thị coi thi hôm nay, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, phó viện trưởng Vương có phải rảnh quá không có việc gì làm không vậy, sao đến cả việc coi thi cũng giành?
Nhìn ánh mắt âm u của Vương Giai, thỉnh thoảng lại còn cảm nhận được ánh mắt ấy dán chặt lên người mình, Kiều Sơ Dương liền rất khinh thường mà bĩu môi, người này cũng có vài phần thông minh đó, hơn nữa làm gì cũng làm đến cùng, cơ hồ không chừa cho đối thủ một lối thoát, chính sự quyết tuyệt và lòng dạ hẹp hòi là vật cản lớn nhất trên con đường phát triển của ông ta.
Sau khi bài thi phát ra, Kiều Sơ Dương rất bình tĩnh làm bài, chỉ cần cô ngay thẳng, không vi phạm quy định thì giám thị có thể làm gì cô?
May mắn là đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Ngữ văn và Toán đúng là có chút khó, nhưng Kiều Sơ Dương vẫn ứng phó được, riêng môn tiếng Anh thì phải thừa nhận, đúng là khiến người ta vò đầu bứt tai, nhìn câu hỏi thì không khó nhưng rất nhiều bẫy tinh vi, rất dễ vì từ nhiều nghĩa và thói quen dùng từ mà làm sai.
Kiều Sơ Dương cũng không để ý chuyện phó viện trưởng Vương ra đề, trước khi thi, phó viện trưởng Ân lại đột nhiên tới hỏi thắm: “Đồng chí Kiều Sơ Dương, cô ôn tiếng Anh thế nào rồi?”
Câu hỏi có chút kỳ quái, sao chỉ hỏi mỗi tiếng Anh?
“Cũng xem như ổn, không bị tụt lại so với trước kia.”
Phó viện trưởng Ân gật đầu, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dọn đồ rồi đi mất.
Kiều Sơ Dương thắc mắc hỏi: “ Cô nói xem, phó viện trưởng Ân hỏi vậy là có ý gì?”
Phạm Vệ Phương nói: “Không có ý gì hết, chỉ là quan tâm cô thôi, cô là hộ sĩ ông ấy xem trọng mà.”
Kiều Sơ Dương nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đó!”
Phạm Vệ Phương nói: “Tôi cũng chỉ suy đoán vậy thôi, chẳng phải đề thi tiếng Anh lần này là do phó viện trưởng Vương ra sao? Tôi nghĩ phó viện trưởng Vương đang đấu với phó viện trưởng Ân đó! Biết cô báo danh tham gia thi lần này nên muốn dùng tiếng Anh làm khó cô, chỉ cần cô thi trượt cũng xem như đánh trả phó viện trưởng Ân rồi.”
“Phải không?” Kiều Sơ Dương vẫn không dám tin.
Phạm Vệ Phương nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi, cô tin hay không thì tùy. Tôi ở bệnh viện này ba năm rồi, có gì mà tôi không biết?”
Kiều Sơ Dương thấy Phạm Vệ Phương khẳng định như vậy, biết cô ấy không lừa mình, Phạm Vệ Phương tuy rằng không quá thân với cô nhưng cũng mở lòng với nhau. Phạm Vệ Phương cũng không theo đuổi thứ gì cao cả, chỉ muốn lấy chồng sinh con, làm người mẹ hiền, cũng không có gì xung đột với Kiều Sơ Dương, hơn nữa cô ấy là người hướng dẫn cô, nói sao thì đối xử với cô vẫn không tệ. So với những người hay sai sử, vặn vẹo cấp dưới đủ kiểu thì tốt hơn nhiều.
Kiều Sơ Dương nhớ đã từng nghe người ta nhận xét về Vương Giai, tuy là đi du học về nhưng rất hẹp hòi, các bác sĩ đều phải nhìn sắc mặt ông ta mà làm việc. Không ít người học hành giỏi giang, khám chữa bệnh rất chuyên nghiệp nhưng vì dám đối nghịch với ông ta mà bị giáng chức.
Chẳng lẽ, chỉ bởi vì cô nhắc với Ân Thực là có thể dùng liệu pháp đông y trị liệu cho Đổng Vĩ Quân mà ông ta muốn kiếm chuyện? Người này cũng nhỏ nhen quá rồi đó.
Nhưng chuyện Vương Giai ra đề tiếng Anh đã được viện trưởng đồng ý, không có cách nào thay đổi được, sau đó ra sao thì còn phải xem mọi người thi cử thế nào.
Buổi tối, mọi người đến dãy nhà độc lập phía sau bệnh viện để thi, một buổi tối thi ba môn, thời gian rất gấp gáp, hơn nữa nghe nói bài thi tiếng Anh có độ khó cao nên mọi người đều rất khẩn trương.
Người tham gia thi không ít, ngay khi nhìn thấy giám thị coi thi hôm nay, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, phó viện trưởng Vương có phải rảnh quá không có việc gì làm không vậy, sao đến cả việc coi thi cũng giành?
Nhìn ánh mắt âm u của Vương Giai, thỉnh thoảng lại còn cảm nhận được ánh mắt ấy dán chặt lên người mình, Kiều Sơ Dương liền rất khinh thường mà bĩu môi, người này cũng có vài phần thông minh đó, hơn nữa làm gì cũng làm đến cùng, cơ hồ không chừa cho đối thủ một lối thoát, chính sự quyết tuyệt và lòng dạ hẹp hòi là vật cản lớn nhất trên con đường phát triển của ông ta.
Sau khi bài thi phát ra, Kiều Sơ Dương rất bình tĩnh làm bài, chỉ cần cô ngay thẳng, không vi phạm quy định thì giám thị có thể làm gì cô?
May mắn là đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Ngữ văn và Toán đúng là có chút khó, nhưng Kiều Sơ Dương vẫn ứng phó được, riêng môn tiếng Anh thì phải thừa nhận, đúng là khiến người ta vò đầu bứt tai, nhìn câu hỏi thì không khó nhưng rất nhiều bẫy tinh vi, rất dễ vì từ nhiều nghĩa và thói quen dùng từ mà làm sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.