Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 40:
Huyền Ca Nhã Ý
13/08/2022
Ông nội không biết Kiều Sơ Dương cũng không muốn trở lại bên cạnh người được gọi là ba kia, cho nên điều ông lo lắng là không cần thiết.
Sau khi Kiều Sơ Dương trở lại bệnh viện, tất nhiên là tập trung tinh thần vào học tập cùng công tác. Tổ học tập có ba giáo viên, phân biệt phụ trách ba môn trong chương trình học, nghe nói là viện trưởng mời từ trường cấp ba tốt nhất trong huyện về, ban ngày ba người đến trường để dạy học, buổi tối lại dạy học ở bệnh viện, rất vất vả, cho nên đãi ngộ của bệnh viện dành cho ba giáo viên thực sự rất tốt.
Tổ học tập thời điểm nhiều người nhất cũng không vượt quá 30 người, có thể thấy được là tuyển chọn rất khắt khe đến thế nào, mỗi năm có hơn hai mươi người tham gia thi đại học, có bảy tám người có thể vào được đại học, chứng tỏ là rất lợi hại, tỷ lệ trúng tuyển so với các trường cấp ba trên địa bàn huyện cao hơn rất nhiều. Cho nên mỗi năm, bệnh viện đều tổ chức hai kỳ thi, mỗi kỳ thi chỉ tuyển có vài người, nghe nói có người đã thi nhiều năm. Hiện tại lúc này, thi đậu đại học giống như thi đậu tú tài của cổ đại vậy, đó là lợi ích cả đời của một gia tộc, cho nên rất nhiều người cố gắng hết khả năng.
Cũng không phải sau khi vào được tổ học tập này thì mọi việc đều thuận lợi, nếu ba năm tham gia mà không thi đậu đại học thì sẽ rất là mất mặt, không chỉ vậy bạn phải tham gia kỳ thi tuyển chọn vào tổ học tập, nếu thi không đậu chính là phải rời khỏi tổ học tập. Chuyện như vậy không hiếm, lại rất xấu hổ.
Cùng thi với Kiều Sơ Dương và Trần Đào còn có một chàng trai tên là Ngô Mẫn Du, khoảng chừng mười chín tuổi, trong nhà dùng quan hệ xin tới bệnh viện để làm việc, không nghĩ tới người này không chịu thua kém, một bên làm việc một bên học tập, thi được vào tổ học tập. Bản thân cậu ta là một chàng trai cao gầy, mặt có chút trắng bệch, khả năng là do ít phơi nắng, tính cách hướng nội, chỉ biết lao đầu vào học tập.
Có giáo viên chỉ dạy, Kiều Sơ Dương giống như cá gặp nước. Nhược điểm của Kiều Sơ Dương là môn toán, tiếng Anh thì tốt hơn một chút, ngữ văn là tốt nhất, lúc trước, vì để có thể nói chuyện được với người ba tri thức của mình mà Kiều Sơ Dương đã tốn rất nhiều công sức để học ngữ văn, không nghĩ rằng không nói được với ba mấy câu nhưng đời này lại có ích, xem như là vô tình cắm liễu liễu thêm xanh*.
*Câu ngạn ngữ xưa của Trung Quốc muốn nói rằng những chuyện được làm một cách tự nhiên, không cố ý, về sau sẽ nhận lại kết quả tốt đẹp ngoài mong đợi.
Hôm nay, Kiều Sơ Dương phải trực ca chính, Phạm Vệ Phương bị tiêu chảy nên chạy vào WC liên tục.
Đột nhiên, có mấy người mặc quân trang màu xanh lục chạy “Thịch thịch thịch” tới.
Kiều Sơ Dương vội vàng chạy đến hỏi: “Mấy người các anh, chạy cái gì mà chạy? Không biết đây là phòng chăm sóc đặc biệt à? Ầm ĩ làm ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi thì các anh phải chịu trách nhiệm!”.
Ba người rụt cổ lại, người mập mạp ở phía trước nghểnh cổ nói: “Chúng tôi tới thăm Đổng đoàn trưởng của chúng tôi, các người không biết chúng tôi là thủ hạ của đoàn trưởng danh tiếng lừng lẫy à?”.
Trong lòng Kiều Sơ Dương tức giận, đúng là thủ trưởng thế nào thì sẽ có binh lính thế đó, nhìn bộ dạng đúng tình hợp lý của bọn họ không phải là từ ma đầu Đổng Vĩ Quân khắc ra sao?
“Tôi mặc kệ các anh là thủ hạ của ai, nơi này là bệnh viện, không phải là quân đội các anh, ngoại trừ đoàn trưởng của các anh còn có nhiều bệnh nhân bị thương nghiêm trọng khác! Ở đây không phải đoàn trưởng của các anh là to nhất!”.
Tên mập kia còn muốn phản bác thì nghe thấy có người quát: “Là hà mã sao? Lăn tới đây cho tôi!”
Ba người rụt cổ lại, mặt mày xám xịt đi vào phòng bệnh số 1.
Kiều Sơ Dương chỉ xoa xoa lỗ tai, nhìn dáng vẻ như vậy của hắn, chắc là không lâu nữa là có thể xuất viện được rồi, xuất viện rồi thì tốt.
Sau khi ba người kia đi vào phòng bệnh thì một lúc lâu sau cũng không thấy đi ra, Kiều Sơ Dương cầm thuốc đi vào thay cho Đổng Vĩ Quân, hơn nữa còn phải nhắc nhở hắn uống thuốc.
Khi vào phòng bệnh, ba người liền rụt cổ trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt tức giận mà không dám nói gì.
Sau khi Kiều Sơ Dương trở lại bệnh viện, tất nhiên là tập trung tinh thần vào học tập cùng công tác. Tổ học tập có ba giáo viên, phân biệt phụ trách ba môn trong chương trình học, nghe nói là viện trưởng mời từ trường cấp ba tốt nhất trong huyện về, ban ngày ba người đến trường để dạy học, buổi tối lại dạy học ở bệnh viện, rất vất vả, cho nên đãi ngộ của bệnh viện dành cho ba giáo viên thực sự rất tốt.
Tổ học tập thời điểm nhiều người nhất cũng không vượt quá 30 người, có thể thấy được là tuyển chọn rất khắt khe đến thế nào, mỗi năm có hơn hai mươi người tham gia thi đại học, có bảy tám người có thể vào được đại học, chứng tỏ là rất lợi hại, tỷ lệ trúng tuyển so với các trường cấp ba trên địa bàn huyện cao hơn rất nhiều. Cho nên mỗi năm, bệnh viện đều tổ chức hai kỳ thi, mỗi kỳ thi chỉ tuyển có vài người, nghe nói có người đã thi nhiều năm. Hiện tại lúc này, thi đậu đại học giống như thi đậu tú tài của cổ đại vậy, đó là lợi ích cả đời của một gia tộc, cho nên rất nhiều người cố gắng hết khả năng.
Cũng không phải sau khi vào được tổ học tập này thì mọi việc đều thuận lợi, nếu ba năm tham gia mà không thi đậu đại học thì sẽ rất là mất mặt, không chỉ vậy bạn phải tham gia kỳ thi tuyển chọn vào tổ học tập, nếu thi không đậu chính là phải rời khỏi tổ học tập. Chuyện như vậy không hiếm, lại rất xấu hổ.
Cùng thi với Kiều Sơ Dương và Trần Đào còn có một chàng trai tên là Ngô Mẫn Du, khoảng chừng mười chín tuổi, trong nhà dùng quan hệ xin tới bệnh viện để làm việc, không nghĩ tới người này không chịu thua kém, một bên làm việc một bên học tập, thi được vào tổ học tập. Bản thân cậu ta là một chàng trai cao gầy, mặt có chút trắng bệch, khả năng là do ít phơi nắng, tính cách hướng nội, chỉ biết lao đầu vào học tập.
Có giáo viên chỉ dạy, Kiều Sơ Dương giống như cá gặp nước. Nhược điểm của Kiều Sơ Dương là môn toán, tiếng Anh thì tốt hơn một chút, ngữ văn là tốt nhất, lúc trước, vì để có thể nói chuyện được với người ba tri thức của mình mà Kiều Sơ Dương đã tốn rất nhiều công sức để học ngữ văn, không nghĩ rằng không nói được với ba mấy câu nhưng đời này lại có ích, xem như là vô tình cắm liễu liễu thêm xanh*.
*Câu ngạn ngữ xưa của Trung Quốc muốn nói rằng những chuyện được làm một cách tự nhiên, không cố ý, về sau sẽ nhận lại kết quả tốt đẹp ngoài mong đợi.
Hôm nay, Kiều Sơ Dương phải trực ca chính, Phạm Vệ Phương bị tiêu chảy nên chạy vào WC liên tục.
Đột nhiên, có mấy người mặc quân trang màu xanh lục chạy “Thịch thịch thịch” tới.
Kiều Sơ Dương vội vàng chạy đến hỏi: “Mấy người các anh, chạy cái gì mà chạy? Không biết đây là phòng chăm sóc đặc biệt à? Ầm ĩ làm ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi thì các anh phải chịu trách nhiệm!”.
Ba người rụt cổ lại, người mập mạp ở phía trước nghểnh cổ nói: “Chúng tôi tới thăm Đổng đoàn trưởng của chúng tôi, các người không biết chúng tôi là thủ hạ của đoàn trưởng danh tiếng lừng lẫy à?”.
Trong lòng Kiều Sơ Dương tức giận, đúng là thủ trưởng thế nào thì sẽ có binh lính thế đó, nhìn bộ dạng đúng tình hợp lý của bọn họ không phải là từ ma đầu Đổng Vĩ Quân khắc ra sao?
“Tôi mặc kệ các anh là thủ hạ của ai, nơi này là bệnh viện, không phải là quân đội các anh, ngoại trừ đoàn trưởng của các anh còn có nhiều bệnh nhân bị thương nghiêm trọng khác! Ở đây không phải đoàn trưởng của các anh là to nhất!”.
Tên mập kia còn muốn phản bác thì nghe thấy có người quát: “Là hà mã sao? Lăn tới đây cho tôi!”
Ba người rụt cổ lại, mặt mày xám xịt đi vào phòng bệnh số 1.
Kiều Sơ Dương chỉ xoa xoa lỗ tai, nhìn dáng vẻ như vậy của hắn, chắc là không lâu nữa là có thể xuất viện được rồi, xuất viện rồi thì tốt.
Sau khi ba người kia đi vào phòng bệnh thì một lúc lâu sau cũng không thấy đi ra, Kiều Sơ Dương cầm thuốc đi vào thay cho Đổng Vĩ Quân, hơn nữa còn phải nhắc nhở hắn uống thuốc.
Khi vào phòng bệnh, ba người liền rụt cổ trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt tức giận mà không dám nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.