Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 44: Chuyện Xưa Của Ba Mẹ Kiều Sơ Dương (3)
Huyền Ca Nhã Ý
13/08/2022
Đi dạo quanh thành phố lớn này mấy ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một số tin tức, vì thế cô liền đứng chờ ở trước một nhà hàng xa hoa.
Cuối cùng cô cũng chờ được Chu Lập Lỗi, nhưng mà người phụ nữ trong vòng tay Chu Lập Lỗi là sao?
Kiều Mai Phương chỉ cảm thấy hết thảy tâm huyết đều trôi sạch, con gái của cô không có ba rồi.
Lúc Chu Lập Lỗi thấy Kiều Mai Phương cũng rất ngạc nhiên, tâm tình vô cùng phức tạp.
Sau khi hắn trở về đã gia đình ép kết hôn, tất nhiên người đang ở trong vòng tay của hắn là người vợ mới cưới.
Hai người gặp nhau không nói câu nào, cứ như vậy lướt qua nhau giống như thời điểm lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy, chỉ là thời gian trôi qua, tâm tình của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Kiều Mai Phương thấy Chu Lập Lỗi cúi đầu nói với người phụ nữ kia một câu gì đó, người phụ nữ kia cười nhẹ, trên mặt đỏ ửng, lúc ấy, bọn họ cũng thì thầm ngọt ngào như thế.
Kiều Mai Phương xoay người rời đi, con gái của cô không có ba, không thể cũng không có mẹ.
Có điều khi cô vừa rời đi không xa thì Chu Lập Lỗi cho người đuổi theo, đưa cho cô ít tiền, nói thiếu gia nhà cậu không có biện pháp, mong Kiều Mai Phương kiên nhẫn chờ một chút.
Vì thế Kiều Mai Phương không về nhà ngay mà đợi ở đó, đợi ở một nơi xa lạ mà cô không hề quen biết.
Cô biết sẽ không có kết quả gì, nhưng mà cô yêu cầu một lời giải thích.
Cô chờ không được Chu Lập Lỗi mà là vợ mới cưới của Chu Lập Lỗi, cô ta cười Kiều Mai Phương là hồ ly tinh, tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng, cười cô uổng phí tâm huyết cho chó ăn, bởi vì cô ta mang thai, hơn nữa bác sĩ còn nói là bé trai.
Kiều Mai Phương biết Chu Lập Lỗi nói cưới mình đều là lời nói suông, cho nên không có bi thương, nhưng mà cô yêu cầu một lời giải thích, cô phải biết rằng sau này sẽ nói với con gái như thế nào, con bé không có ba.
Vì thế Kiều Mai Phương đi tìm Chu Lập Lỗi, thuận lợi vào cửa Chu gia, đang nghi ngờ vì sao hiện tại không có người nào ở đây thì đột nhiên có người hô to: “Bắt ăn trộm!”.
Kiều Mai Phương chạy ra phía cửa nói: “Tôi không phải ăn trộm!”
Sau khi bị chặn lại, Kiều Mai Phương đành phải trèo lên chỗ cao hơn, người ở bên dưới nói: “Cô không phải là chủ nhân của Chu gia, cũng không phải người làm của Chu gia, vậy cô chính là ăn trộm!”
Kiều Mai Phương mở miệng định nói mình là khách, chỉ là có người khách nào đến chơi như vậy sao?
Lúc này chủ nhân của Chu gia đều bị thu hút lại chỗ này, nhìn thấy Chu Lập Lỗi, ánh mắt Kiều Mai Phương sáng ngời, định kêu hắn thì lại bị đôi mắt hình viên đạn của hắn cản lại.
Cô nghe thấy bà Chu hỏi ai quen biết người phụ nữ này, Chu Lập Lỗi lắc đầu, vợ mới cưới của Chu Lập lỗi thì thái độ vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Không quen biết! Ai mà lại quen biết cái đồ nhà quê này!”.
Kiều Mai Phương liền nói: “Nếu tôi là ăn trộm tôi liền nhảy xuống!”
Phu nhân của Chu Lập Lỗi liền nói: “Cô không phải ăn trộm thì phải nhảy xuống để chứng minh cô trong sạch!”
Kiều Mai Phương nhìn Chu Lập Lỗi đầy mong đợi, Chu Lập Lỗi vứt ánh mắt kia sang một bên nói: “Em nói đúng!”
Đôi mắt Kiều Mai Phương liền cảm thấy đau xót, cô sao lại ngốc như vậy? Tuy rằng từ nhỏ đã được khen là thông minh nhưng mà hiện tại cô cảm thấy mình rất là ngu ngốc, sao có thể mù quáng tin một người đàn ông như vậy!
Kiều Mai Phương nhắm mắt lại, đôi tay buông lỏng, liền nhảy xuống dưới, máu giống như hoa hồng nở rộ làm cho mọi người ở đây đều sợ điếng người.
Chu phu nhân cảm thán một câu: “Đúng là một cô gái mạnh mẽ.”
Sau đó liền cho người nâng Kiều Mai Phương xuống, sai người dọn dẹp hiện trường và dặn người làm giữ kín miệng.
Trong quá trình này, Chu Lập Lỗi không hề nói một câu nào.
Kiều Mai Phương hương tiêu ngọc vẫn ở Chu gia, nhưng mà Chu gia không chỉ không báo tin cho Kiều gia mà ngược lại còn giấu diếm chuyện này, vợ chồng Kiều gia đoán được con gái của mình lành ít dữ nhiều, nếu không tại sao lại không có chút tin tức nào? Chỉ là đường xa như vậy, bọn họ lại không phải là người có tiền có quyền nên không có biện pháp gì.
Chuyện xưa của mẹ Kiều Sơ Dương khép lại như thế.
Cuối cùng cô cũng chờ được Chu Lập Lỗi, nhưng mà người phụ nữ trong vòng tay Chu Lập Lỗi là sao?
Kiều Mai Phương chỉ cảm thấy hết thảy tâm huyết đều trôi sạch, con gái của cô không có ba rồi.
Lúc Chu Lập Lỗi thấy Kiều Mai Phương cũng rất ngạc nhiên, tâm tình vô cùng phức tạp.
Sau khi hắn trở về đã gia đình ép kết hôn, tất nhiên người đang ở trong vòng tay của hắn là người vợ mới cưới.
Hai người gặp nhau không nói câu nào, cứ như vậy lướt qua nhau giống như thời điểm lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy, chỉ là thời gian trôi qua, tâm tình của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Kiều Mai Phương thấy Chu Lập Lỗi cúi đầu nói với người phụ nữ kia một câu gì đó, người phụ nữ kia cười nhẹ, trên mặt đỏ ửng, lúc ấy, bọn họ cũng thì thầm ngọt ngào như thế.
Kiều Mai Phương xoay người rời đi, con gái của cô không có ba, không thể cũng không có mẹ.
Có điều khi cô vừa rời đi không xa thì Chu Lập Lỗi cho người đuổi theo, đưa cho cô ít tiền, nói thiếu gia nhà cậu không có biện pháp, mong Kiều Mai Phương kiên nhẫn chờ một chút.
Vì thế Kiều Mai Phương không về nhà ngay mà đợi ở đó, đợi ở một nơi xa lạ mà cô không hề quen biết.
Cô biết sẽ không có kết quả gì, nhưng mà cô yêu cầu một lời giải thích.
Cô chờ không được Chu Lập Lỗi mà là vợ mới cưới của Chu Lập Lỗi, cô ta cười Kiều Mai Phương là hồ ly tinh, tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng, cười cô uổng phí tâm huyết cho chó ăn, bởi vì cô ta mang thai, hơn nữa bác sĩ còn nói là bé trai.
Kiều Mai Phương biết Chu Lập Lỗi nói cưới mình đều là lời nói suông, cho nên không có bi thương, nhưng mà cô yêu cầu một lời giải thích, cô phải biết rằng sau này sẽ nói với con gái như thế nào, con bé không có ba.
Vì thế Kiều Mai Phương đi tìm Chu Lập Lỗi, thuận lợi vào cửa Chu gia, đang nghi ngờ vì sao hiện tại không có người nào ở đây thì đột nhiên có người hô to: “Bắt ăn trộm!”.
Kiều Mai Phương chạy ra phía cửa nói: “Tôi không phải ăn trộm!”
Sau khi bị chặn lại, Kiều Mai Phương đành phải trèo lên chỗ cao hơn, người ở bên dưới nói: “Cô không phải là chủ nhân của Chu gia, cũng không phải người làm của Chu gia, vậy cô chính là ăn trộm!”
Kiều Mai Phương mở miệng định nói mình là khách, chỉ là có người khách nào đến chơi như vậy sao?
Lúc này chủ nhân của Chu gia đều bị thu hút lại chỗ này, nhìn thấy Chu Lập Lỗi, ánh mắt Kiều Mai Phương sáng ngời, định kêu hắn thì lại bị đôi mắt hình viên đạn của hắn cản lại.
Cô nghe thấy bà Chu hỏi ai quen biết người phụ nữ này, Chu Lập Lỗi lắc đầu, vợ mới cưới của Chu Lập lỗi thì thái độ vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Không quen biết! Ai mà lại quen biết cái đồ nhà quê này!”.
Kiều Mai Phương liền nói: “Nếu tôi là ăn trộm tôi liền nhảy xuống!”
Phu nhân của Chu Lập Lỗi liền nói: “Cô không phải ăn trộm thì phải nhảy xuống để chứng minh cô trong sạch!”
Kiều Mai Phương nhìn Chu Lập Lỗi đầy mong đợi, Chu Lập Lỗi vứt ánh mắt kia sang một bên nói: “Em nói đúng!”
Đôi mắt Kiều Mai Phương liền cảm thấy đau xót, cô sao lại ngốc như vậy? Tuy rằng từ nhỏ đã được khen là thông minh nhưng mà hiện tại cô cảm thấy mình rất là ngu ngốc, sao có thể mù quáng tin một người đàn ông như vậy!
Kiều Mai Phương nhắm mắt lại, đôi tay buông lỏng, liền nhảy xuống dưới, máu giống như hoa hồng nở rộ làm cho mọi người ở đây đều sợ điếng người.
Chu phu nhân cảm thán một câu: “Đúng là một cô gái mạnh mẽ.”
Sau đó liền cho người nâng Kiều Mai Phương xuống, sai người dọn dẹp hiện trường và dặn người làm giữ kín miệng.
Trong quá trình này, Chu Lập Lỗi không hề nói một câu nào.
Kiều Mai Phương hương tiêu ngọc vẫn ở Chu gia, nhưng mà Chu gia không chỉ không báo tin cho Kiều gia mà ngược lại còn giấu diếm chuyện này, vợ chồng Kiều gia đoán được con gái của mình lành ít dữ nhiều, nếu không tại sao lại không có chút tin tức nào? Chỉ là đường xa như vậy, bọn họ lại không phải là người có tiền có quyền nên không có biện pháp gì.
Chuyện xưa của mẹ Kiều Sơ Dương khép lại như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.