Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 49: Hãm Hại (3)
Huyền Ca Nhã Ý
13/08/2022
Nhưng lỡ như kẹp giải phẫu thật sự ở bên trong thì sao? Chẳng lẽ cô phải phí phạm một đống tiền bồi thường để cho Vương Giai âm hiểm kia đắc ý?
Kiều Sơ Dương khẽ cắn môi, dậm chân một cái, cúi đầu liền chui vào phòng thay đồ nam.
Phòng tắm ở ngay trong phòng thay đồ, Kiều Sơ Dương còn nghe được tiếng nước bên trong.
Tìm được tủ quần áo viết tên Vương Giai, Kiều Sơ Dương vội bới lên, Vương Giai không thể cầm kẹp giải phẫu vào tắm được, đây là cơ hội duy nhất của cô.
Trong ngăn tủ có không ít đồ dùng cá nhân của Vương Giai, đủ loại kính mắt, ống nghe, bút máy linh tinh, tìm mãi mới ra một vật thon dài, sờ tiếp lên còn thấy hai phần tròn, quả nhiên là kẹp giải phẫu.
Kiều Sơ Dương tức khắc liền vui vẻ, vội vàng lấy kẹp giải phẫu ra rồi ra sức khôi phục vị trí đồ vật khác về nguyên trạng.
“Hôm nay cuộc giải phẫu diễn ra thật tốt đẹp! Kỹ thuật của cậu lại tiến bộ hơn rồi!” Bên trong, tiếng nước đã ngừng, giọng của một người đàn ông vang lên.
Kiều Sơ Dương mơ hồ nhận ra giọng nói này, người này cũng là bác sĩ khoa ngoại, hình như còn là bạn học cũ của Vương Giai, nhưng là bởi vì gia thế không lớn bằng Vương Giai nên chỉ làm một bác sĩ ngoại khoa nho nhỏ mà không leo lên được chức phó viện trưởng.
Nghe giọng Vương Giai cũng không mấy thân thiện, còn có chút ngạo mạn và đắc ý: “Cuộc giải phẫu này độ khó không cao, chỉ là thân phận người bệnh hơi đặc biệt nên viện trưởng mới phá lệ chút.”
Nghe tiếng hai người bắt đầu di chuyển ra ngoài, mà vị trí hiện tại của Kiều Sơ Dương cách cửa còn xa, chạy ra ngoài thì không kịp, chỉ có thể núp tạm vào bên góc tủ bên cạnh.
Giọng hai người càng lúc càng gần, vẫn luôn là vị bác sĩ khoa ngoại kia nói chuyện, Vương Giai lãnh đạm đáp lại vài câu, có vẻ rất kiêu ngạo.
Hai người nhẹ nhàng mặc quần áo, chỉ chốc lát sau, liền nghe được tiếng Vương Giai: “Tôi còn phải viết báo cáo phẫu thuật, đi trước đây!”
Âm thanh lạch cạch xa dần, qua một hồi lâu, liền nghe được tiếng bác sĩ khoa ngoại kia oán hận nói: “Đắc ý cái gì? Còn không phải là nhờ có ông bố chống lưng mới được vậy à, hừ!”
Kiều Sơ Dương càng im thin thít không dám động đậy, sợ bị phát hiện ra rồi hắn sẽ giết mình xả giận.
Người nọ còn loay hoay một hồi mới chịu đi.
Kiều Sơ Dương ngó đầu ra nhìn, phòng thay đồ đã trống rỗng. Bật dậy định đi ngay nhưng ngồi lâu tế chân quá nên cô phải dừng lại xoa mấy cái.
Thừa dịp hiện tại không có ai, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thay đồ nam.
Cũng may là hành lang cũng không có ai, lỡ mà có người thấy cô bước ra từ phòng thay đồ nam thì thanh danh cả đời coi như bị hủy rồi.
Cầm được kẹp giải phẫu trong tay Kiều Sơ Dương mới an tâm được, oán hận đối với Vương Giai lại càng thêm sâu sắc, đúng là cái tên tính tình nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi, ngay cả một hộ sĩ nho nhỏ như cô mà cũng chấp. Hơn nữa lúc trước cô cũng chẳng hề gây trở ngại gì cho hắn, vậy mà hắn lúc nào cũng nghĩ mình là người bị hại, cứ luôn cho rằng cô muốn đối đầu với hắn.
Kiều Sơ Dương tức không chịu được, nhưng cũng chẳng có cách nào dạy dỗ lại Vương Giai, hắn là phó viện trưởng của bệnh viện, mà Kiều Sơ Dương chỉ là một hộ sĩ, trứng chọi đá, chỉ có thể trốn tránh.
Cất kẹp giải phẫu về, Kiều Sơ Dương thở dài một hơi.
Không nghĩ tới lúc này Vương Giai lại đề nghị với Viện Phương: “Tình hình sức khỏe của Mã Quốc Hoành và Mã Doanh Trường như vậy, tốt nhất chúng ta nên phái một hộ sĩ chuyên môn chăm sóc. Tôi thấy lúc đồng chí Kiều Sơ Dương chăm sóc Đổng đoàn trưởng làm rất tốt, cô ấy rất phù hợp với công việc này.”
Viện trưởng đương nhiên không tức đáp ứng, mà Ân Thực cũng phát hiện ra Vương Giai vẫn luôn nhằm vào Kiều Sơ Dương.
Ân Thực hiểu rõ cách làm người của Vương Giai, nếu không phải có viện trưởng chống lưng thì ông cũng không đấu lại được.
Nhưng cái người tên Vương Giai này, cứ đi bắt nạt một cô gái nhỏ thì có gì hay đâu.
Viện trưởng không trực tiếp từ chối lời đề nghị của Vương Giai mà tìm mấy hộ sĩ, ghép thành một tổ luân phiên chăm sóc. Lúc này một bộ phận hộ sĩ đã nghỉ, đều về nhà hết rồi, nên Kiều Sơ Dương cũng không trốn tránh mà vẫn góp mặt trong tổ đó. Đây cũng xem như cho Vương Giai chút thể diện
Kiều Sơ Dương khẽ cắn môi, dậm chân một cái, cúi đầu liền chui vào phòng thay đồ nam.
Phòng tắm ở ngay trong phòng thay đồ, Kiều Sơ Dương còn nghe được tiếng nước bên trong.
Tìm được tủ quần áo viết tên Vương Giai, Kiều Sơ Dương vội bới lên, Vương Giai không thể cầm kẹp giải phẫu vào tắm được, đây là cơ hội duy nhất của cô.
Trong ngăn tủ có không ít đồ dùng cá nhân của Vương Giai, đủ loại kính mắt, ống nghe, bút máy linh tinh, tìm mãi mới ra một vật thon dài, sờ tiếp lên còn thấy hai phần tròn, quả nhiên là kẹp giải phẫu.
Kiều Sơ Dương tức khắc liền vui vẻ, vội vàng lấy kẹp giải phẫu ra rồi ra sức khôi phục vị trí đồ vật khác về nguyên trạng.
“Hôm nay cuộc giải phẫu diễn ra thật tốt đẹp! Kỹ thuật của cậu lại tiến bộ hơn rồi!” Bên trong, tiếng nước đã ngừng, giọng của một người đàn ông vang lên.
Kiều Sơ Dương mơ hồ nhận ra giọng nói này, người này cũng là bác sĩ khoa ngoại, hình như còn là bạn học cũ của Vương Giai, nhưng là bởi vì gia thế không lớn bằng Vương Giai nên chỉ làm một bác sĩ ngoại khoa nho nhỏ mà không leo lên được chức phó viện trưởng.
Nghe giọng Vương Giai cũng không mấy thân thiện, còn có chút ngạo mạn và đắc ý: “Cuộc giải phẫu này độ khó không cao, chỉ là thân phận người bệnh hơi đặc biệt nên viện trưởng mới phá lệ chút.”
Nghe tiếng hai người bắt đầu di chuyển ra ngoài, mà vị trí hiện tại của Kiều Sơ Dương cách cửa còn xa, chạy ra ngoài thì không kịp, chỉ có thể núp tạm vào bên góc tủ bên cạnh.
Giọng hai người càng lúc càng gần, vẫn luôn là vị bác sĩ khoa ngoại kia nói chuyện, Vương Giai lãnh đạm đáp lại vài câu, có vẻ rất kiêu ngạo.
Hai người nhẹ nhàng mặc quần áo, chỉ chốc lát sau, liền nghe được tiếng Vương Giai: “Tôi còn phải viết báo cáo phẫu thuật, đi trước đây!”
Âm thanh lạch cạch xa dần, qua một hồi lâu, liền nghe được tiếng bác sĩ khoa ngoại kia oán hận nói: “Đắc ý cái gì? Còn không phải là nhờ có ông bố chống lưng mới được vậy à, hừ!”
Kiều Sơ Dương càng im thin thít không dám động đậy, sợ bị phát hiện ra rồi hắn sẽ giết mình xả giận.
Người nọ còn loay hoay một hồi mới chịu đi.
Kiều Sơ Dương ngó đầu ra nhìn, phòng thay đồ đã trống rỗng. Bật dậy định đi ngay nhưng ngồi lâu tế chân quá nên cô phải dừng lại xoa mấy cái.
Thừa dịp hiện tại không có ai, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thay đồ nam.
Cũng may là hành lang cũng không có ai, lỡ mà có người thấy cô bước ra từ phòng thay đồ nam thì thanh danh cả đời coi như bị hủy rồi.
Cầm được kẹp giải phẫu trong tay Kiều Sơ Dương mới an tâm được, oán hận đối với Vương Giai lại càng thêm sâu sắc, đúng là cái tên tính tình nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi, ngay cả một hộ sĩ nho nhỏ như cô mà cũng chấp. Hơn nữa lúc trước cô cũng chẳng hề gây trở ngại gì cho hắn, vậy mà hắn lúc nào cũng nghĩ mình là người bị hại, cứ luôn cho rằng cô muốn đối đầu với hắn.
Kiều Sơ Dương tức không chịu được, nhưng cũng chẳng có cách nào dạy dỗ lại Vương Giai, hắn là phó viện trưởng của bệnh viện, mà Kiều Sơ Dương chỉ là một hộ sĩ, trứng chọi đá, chỉ có thể trốn tránh.
Cất kẹp giải phẫu về, Kiều Sơ Dương thở dài một hơi.
Không nghĩ tới lúc này Vương Giai lại đề nghị với Viện Phương: “Tình hình sức khỏe của Mã Quốc Hoành và Mã Doanh Trường như vậy, tốt nhất chúng ta nên phái một hộ sĩ chuyên môn chăm sóc. Tôi thấy lúc đồng chí Kiều Sơ Dương chăm sóc Đổng đoàn trưởng làm rất tốt, cô ấy rất phù hợp với công việc này.”
Viện trưởng đương nhiên không tức đáp ứng, mà Ân Thực cũng phát hiện ra Vương Giai vẫn luôn nhằm vào Kiều Sơ Dương.
Ân Thực hiểu rõ cách làm người của Vương Giai, nếu không phải có viện trưởng chống lưng thì ông cũng không đấu lại được.
Nhưng cái người tên Vương Giai này, cứ đi bắt nạt một cô gái nhỏ thì có gì hay đâu.
Viện trưởng không trực tiếp từ chối lời đề nghị của Vương Giai mà tìm mấy hộ sĩ, ghép thành một tổ luân phiên chăm sóc. Lúc này một bộ phận hộ sĩ đã nghỉ, đều về nhà hết rồi, nên Kiều Sơ Dương cũng không trốn tránh mà vẫn góp mặt trong tổ đó. Đây cũng xem như cho Vương Giai chút thể diện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.