Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 48: Hãm Hại (2)
Huyền Ca Nhã Ý
13/08/2022
Trong phòng giải phẫu không khí không được lưu thông, mấy cái đèn chiếu ánh sáng mạnh càng làm người ta dễ váng đầu hoa mắt. Việc giải phẫu này không chỉ yêu cầu kỹ thuật mà còn cả thể lực nữa, nhìn bộ dạng mồ hôi đầy đầu của Vương Giai, Kiều Sơ Dương vẫn khá hài lòng với trạng thái hiện giờ của bản thân.
Kiều Sơ Dương đứng ngoài cùng, chuyên xử lý dụng cụ phẫu thuật, cái nào dùng rồi thì rửa sạch khử trùng rồi đặt sang bên chờ sử dụng tiếp.
Đợi đến lúc cuộc giải phẫu kết thức, gương mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Vương Giai càng thêm trắng bệch, theo Kiều Sơ Dương thấy, gương mặt vốn đã nham hiểm giờ trông càng âm trầm.
Bác sĩ mổ chính và hộ sĩ làm trợ thủ ra nghỉ ngơi, Kiều Sơ Dương vẫn phải tiếp tục thu dọn dụng cụ, vị Doanh trưởng kia cũng còn cần bọn cô đưa về phòng bệnh.
“Cái... cái này, hình như số lượng có gì đó không đúng.” Một hộ sĩ khẩn trương nói.
Mấy hộ sĩ đang có mặt đều nóng nảy: “Cái gì số lượng không đúng?”
Bệnh viện quân khu sử dụng toàn dụng cụ tốt nhất, tất cả đều được ghi trong danh sách, ai làm mất thì phải bồi thường, nhưng người bình thường ai bồi thường cho nổi? Bình thường mọi người kiểm kê sử dụng các dụng cụ này đều đặc biệt cẩn thận.
“Thiếu một kẹp giải phẫu, ai phụ trách rửa sạch?” Một hộ sĩ có kinh nghiệm nói.
Kiều Sơ Dương sửng sốt, vội vàng nói: “Là tôi.”
Tức khắc mọi người đều hướng tầm mắt về phía cô.
Hộ sĩ giàu kinh nghiệm kia nói: “Nếu là cô phụ trách thì mau tìm nó về cho tôi, không tìm được thì cô lo mà bồi thường đi!”
Vị hộ sĩ lâu năm giọng đanh thép, không chấp nhận cho người khác phản bác, hơn nữa mọi người đều ủng hộ, cứ vậy rồi mọi người đều dần rời đi hết.
Kiều Sơ Dương trong lòng đầy lo lắng, tim đập thình thịch, không nghĩ tới mình vừa trút được gánh nặng thì lại xảy ra chuyện này, thật đúng là làm người ta trở tay không kịp.
Kiều Sơ Dương nhéo nhéo lòng bàn tay, dặn dò bản thân ngàn vạn lần đừng nóng vội, càng gấp càng loạn, cứ từ từ tìm thật kĩ, đồ vật không thể đột nhiên biến mất được.
Kiều Sơ Dương cứ tìm mãi trong phòng giải phẫu, vốn dụng cụ cũng không nhiều, vậy mà không tìm thấy đâu cả. Kiều Sơ Dương còn có nhịn cảm giác ghê tởm để bới thùng rác hết một lượt mà cũng không thấy.
Kiều Sơ Dương thở dài, có lẽ số mệnh mình định sẵn phải gặp kiếp nạn này, tiền để dành của cô vẫn thiếu một chút, vay thêm người khác ít tiền chắc cũng đủ đền con dao phẫu thuật đó.
Ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi chốc lát, Kiều Sơ Dương sắp xếp lại suy nghĩ cho rành mạch, kẹp giải phẫu do chính tay cô xếp ra, lúc ấy vẫn luôn để ý số lượng, không hề thiếu cái nào, đến tận lúc cuối mới phát hiện ra bị thiếu, vậy khẳng định là lúc gần kết thúc cuộc giải phẫu xảy ra vấn đề gì rồi. Lúc ấy mọi người đều đắm chìm trong niềm vui sướng khi cuộc giải phẫu diễn ra tốt đẹp, có thể lúc đó bị lẫn vào đâu rồi. Nếu là như vậy, kẹp giải phẫu vẫn đang ở trong phòng.
Nhưng trên thực tế, cô đã tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng, không hề có cái kẹp giải phẫu bị lạc mất, vậy thì nó ở đâu? Mất như thế nào?
Nghĩ đến đây, Kiều Sơ Dương thiên về khả năng kia, nhưng cô không có chứng cứ, trước hết phải tìm được rồi tính tiếp.
Rất nhiều bác sĩ đều ăn chút đồ lót dạ sau khi làm giải phẫu rồi mới đi tắm, lúc này hẳn là đều đang tắm hết rồi.
Kiều Sơ Dương cất hết dụng cụ phẫu thuật do cô quản lý đi rồi mới đi về phía phòng thay đồ.
Đứng ở cửa phòng thay đồ, Kiều Sơ Dương rất căng thẳng, lúc này mà bảo cô vào phòng thay đồ nam vẫn hơi nhụt chí, nếu bị người khác thấy... Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Kiều Sơ Dương đứng ngoài cùng, chuyên xử lý dụng cụ phẫu thuật, cái nào dùng rồi thì rửa sạch khử trùng rồi đặt sang bên chờ sử dụng tiếp.
Đợi đến lúc cuộc giải phẫu kết thức, gương mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Vương Giai càng thêm trắng bệch, theo Kiều Sơ Dương thấy, gương mặt vốn đã nham hiểm giờ trông càng âm trầm.
Bác sĩ mổ chính và hộ sĩ làm trợ thủ ra nghỉ ngơi, Kiều Sơ Dương vẫn phải tiếp tục thu dọn dụng cụ, vị Doanh trưởng kia cũng còn cần bọn cô đưa về phòng bệnh.
“Cái... cái này, hình như số lượng có gì đó không đúng.” Một hộ sĩ khẩn trương nói.
Mấy hộ sĩ đang có mặt đều nóng nảy: “Cái gì số lượng không đúng?”
Bệnh viện quân khu sử dụng toàn dụng cụ tốt nhất, tất cả đều được ghi trong danh sách, ai làm mất thì phải bồi thường, nhưng người bình thường ai bồi thường cho nổi? Bình thường mọi người kiểm kê sử dụng các dụng cụ này đều đặc biệt cẩn thận.
“Thiếu một kẹp giải phẫu, ai phụ trách rửa sạch?” Một hộ sĩ có kinh nghiệm nói.
Kiều Sơ Dương sửng sốt, vội vàng nói: “Là tôi.”
Tức khắc mọi người đều hướng tầm mắt về phía cô.
Hộ sĩ giàu kinh nghiệm kia nói: “Nếu là cô phụ trách thì mau tìm nó về cho tôi, không tìm được thì cô lo mà bồi thường đi!”
Vị hộ sĩ lâu năm giọng đanh thép, không chấp nhận cho người khác phản bác, hơn nữa mọi người đều ủng hộ, cứ vậy rồi mọi người đều dần rời đi hết.
Kiều Sơ Dương trong lòng đầy lo lắng, tim đập thình thịch, không nghĩ tới mình vừa trút được gánh nặng thì lại xảy ra chuyện này, thật đúng là làm người ta trở tay không kịp.
Kiều Sơ Dương nhéo nhéo lòng bàn tay, dặn dò bản thân ngàn vạn lần đừng nóng vội, càng gấp càng loạn, cứ từ từ tìm thật kĩ, đồ vật không thể đột nhiên biến mất được.
Kiều Sơ Dương cứ tìm mãi trong phòng giải phẫu, vốn dụng cụ cũng không nhiều, vậy mà không tìm thấy đâu cả. Kiều Sơ Dương còn có nhịn cảm giác ghê tởm để bới thùng rác hết một lượt mà cũng không thấy.
Kiều Sơ Dương thở dài, có lẽ số mệnh mình định sẵn phải gặp kiếp nạn này, tiền để dành của cô vẫn thiếu một chút, vay thêm người khác ít tiền chắc cũng đủ đền con dao phẫu thuật đó.
Ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi chốc lát, Kiều Sơ Dương sắp xếp lại suy nghĩ cho rành mạch, kẹp giải phẫu do chính tay cô xếp ra, lúc ấy vẫn luôn để ý số lượng, không hề thiếu cái nào, đến tận lúc cuối mới phát hiện ra bị thiếu, vậy khẳng định là lúc gần kết thúc cuộc giải phẫu xảy ra vấn đề gì rồi. Lúc ấy mọi người đều đắm chìm trong niềm vui sướng khi cuộc giải phẫu diễn ra tốt đẹp, có thể lúc đó bị lẫn vào đâu rồi. Nếu là như vậy, kẹp giải phẫu vẫn đang ở trong phòng.
Nhưng trên thực tế, cô đã tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng, không hề có cái kẹp giải phẫu bị lạc mất, vậy thì nó ở đâu? Mất như thế nào?
Nghĩ đến đây, Kiều Sơ Dương thiên về khả năng kia, nhưng cô không có chứng cứ, trước hết phải tìm được rồi tính tiếp.
Rất nhiều bác sĩ đều ăn chút đồ lót dạ sau khi làm giải phẫu rồi mới đi tắm, lúc này hẳn là đều đang tắm hết rồi.
Kiều Sơ Dương cất hết dụng cụ phẫu thuật do cô quản lý đi rồi mới đi về phía phòng thay đồ.
Đứng ở cửa phòng thay đồ, Kiều Sơ Dương rất căng thẳng, lúc này mà bảo cô vào phòng thay đồ nam vẫn hơi nhụt chí, nếu bị người khác thấy... Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.