[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 1:
Nhĩ Tri Nhã Ý
05/12/2024
Tháng bảy năm 1988, buổi chiều, gió lớn nổi lên, mưa như trút nước.
Thẩm Nhiễm đứng trước cổng khu văn phòng của nhà máy điện, mái tóc ướt sũng bết vào trán. Bộ quần áo không vừa vặn trên người cô đã ướt gần hết.
Dì Lưu, người vừa mang tài liệu về từ phòng hậu cần, nhìn thấy Thẩm Nhiễm, liền sững sờ.
Trong lòng bà không khỏi tò mò: Cô gái này thường ngày hầu như không ra ngoài, sao hôm nay lại đến khu văn phòng?
Quần áo trên người cô sao vá chằng vá đụp thế kia? Gấu quần cách mắt cá chân đến vài phân.
Đôi dép lê dưới chân, vài chỗ còn hiện rõ dấu vết được hàn lại bằng lửa.
So với những gì Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na hay nói về việc họ đối xử bình đẳng với cả hai cô con gái, cảnh tượng trước mắt thật khác xa.
Dù ăn mặc rách rưới, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú và dáng người cao ráo của Thẩm Nhiễm vẫn không thể bị che lấp. Cô còn nổi bật hơn hẳn cô em gái Triệu Giai Giai.
Nhà máy điện là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất ở Nam Thị, có hàng ngàn công nhân. Khu tập thể dành cho gia đình, và cả trường học con em trong nhà máy.
Người ở đây không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là hàng xóm thân cận, rất hiểu rõ nhau.
Thẩm Nhiễm là con gái của Khương Mỹ Na, người làm ở phòng nhân sự. Nghe nói Khương Mỹ Na và người chồng hiện tại, Triệu Văn Vũ, đều nhờ vào mối quan hệ với cha ruột của Thẩm Nhiễm mà được nhận
vào làm ở nhà máy.
Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ luôn cố gắng phủ nhận việc mình vào làm nhờ đi cửa sau, nhưng các công nhân lâu năm vẫn không ngừng bàn tán.
Sau khi hai người kết hôn, họ sinh được cô con gái Triệu Giai Giai, nhỏ hơn Thẩm Nhiễm hai tuổi.
Nhìn từ góc nào, Thẩm Nhiễm cũng giống như một người thừa thãi. Nhưng Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na luôn nhấn mạnh với mọi người rằng họ đối xử bình đẳng với cả hai con.
Người ta thường nói: “Chó sủa nhiều sẽ không cắn, kẻ luôn miệng nói hiếu thảo thường lại không hiếu thảo.”
Cùng lý lẽ đó, ai hay nhấn mạnh mình đối xử công bằng, chắc chắn bên trong có điều khuất tất.
Dù vậy, đồng nghiệp và hàng xóm chưa từng nắm được bằng chứng nào rõ ràng.
Giờ đây, nhìn thấy Thẩm Nhiễm mặc quần áo rách nát, những người xung quanh không khỏi nổi lên lòng tò mò.
Dì Lưu bước tới gần, “Tiểu Nhiễm, sao con lại ở đây? Mau vào văn phòng đi, dì rót nước nóng cho con. Thế này dễ bị cảm lắm.”
Thẩm Nhiễm đứng trước cổng khu văn phòng của nhà máy điện, mái tóc ướt sũng bết vào trán. Bộ quần áo không vừa vặn trên người cô đã ướt gần hết.
Dì Lưu, người vừa mang tài liệu về từ phòng hậu cần, nhìn thấy Thẩm Nhiễm, liền sững sờ.
Trong lòng bà không khỏi tò mò: Cô gái này thường ngày hầu như không ra ngoài, sao hôm nay lại đến khu văn phòng?
Quần áo trên người cô sao vá chằng vá đụp thế kia? Gấu quần cách mắt cá chân đến vài phân.
Đôi dép lê dưới chân, vài chỗ còn hiện rõ dấu vết được hàn lại bằng lửa.
So với những gì Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na hay nói về việc họ đối xử bình đẳng với cả hai cô con gái, cảnh tượng trước mắt thật khác xa.
Dù ăn mặc rách rưới, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú và dáng người cao ráo của Thẩm Nhiễm vẫn không thể bị che lấp. Cô còn nổi bật hơn hẳn cô em gái Triệu Giai Giai.
Nhà máy điện là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất ở Nam Thị, có hàng ngàn công nhân. Khu tập thể dành cho gia đình, và cả trường học con em trong nhà máy.
Người ở đây không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là hàng xóm thân cận, rất hiểu rõ nhau.
Thẩm Nhiễm là con gái của Khương Mỹ Na, người làm ở phòng nhân sự. Nghe nói Khương Mỹ Na và người chồng hiện tại, Triệu Văn Vũ, đều nhờ vào mối quan hệ với cha ruột của Thẩm Nhiễm mà được nhận
vào làm ở nhà máy.
Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ luôn cố gắng phủ nhận việc mình vào làm nhờ đi cửa sau, nhưng các công nhân lâu năm vẫn không ngừng bàn tán.
Sau khi hai người kết hôn, họ sinh được cô con gái Triệu Giai Giai, nhỏ hơn Thẩm Nhiễm hai tuổi.
Nhìn từ góc nào, Thẩm Nhiễm cũng giống như một người thừa thãi. Nhưng Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na luôn nhấn mạnh với mọi người rằng họ đối xử bình đẳng với cả hai con.
Người ta thường nói: “Chó sủa nhiều sẽ không cắn, kẻ luôn miệng nói hiếu thảo thường lại không hiếu thảo.”
Cùng lý lẽ đó, ai hay nhấn mạnh mình đối xử công bằng, chắc chắn bên trong có điều khuất tất.
Dù vậy, đồng nghiệp và hàng xóm chưa từng nắm được bằng chứng nào rõ ràng.
Giờ đây, nhìn thấy Thẩm Nhiễm mặc quần áo rách nát, những người xung quanh không khỏi nổi lên lòng tò mò.
Dì Lưu bước tới gần, “Tiểu Nhiễm, sao con lại ở đây? Mau vào văn phòng đi, dì rót nước nóng cho con. Thế này dễ bị cảm lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.