[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 2:
Nhĩ Tri Nhã Ý
05/12/2024
Khi uống nước, ánh mắt Thẩm Nhiễm lặng lẽ quét qua, cô nhận ra những dì trong phòng hậu cần đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Cô vừa đặt cốc nước xuống, một dì tính tình nóng vội đã không chờ được mà hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao con lại mặc đồ rách thế này? Trước giờ dì đâu thấy con như vậy?”
Thẩm Nhiễm bình tĩnh trả lời: “Vì thường ngày con mặc đồng phục, nên dì không để ý thôi.”
Có người bên cạnh thì thào: “Khương Mỹ Na không nói thế.”
“Bà ta bảo Tiểu Nhiễm thích khoe mình là học sinh của trường thực nghiệm tỉnh, không giống học sinh của trường con em nhà máy, nên suốt ngày mặc đồng phục.”
Lại có người hỏi: “Tiểu Nhiễm, con đến tìm mẹ hay chú Triệu? Có việc gì à?”
Thẩm Nhiễm đáp: “Mẹ con bảo con ra chợ mua vịt quay và đồ ăn sẵn, có để tiền lại, nhưng bị Giai Giai lấy đi tiêu với bạn rồi.”
“Con phải đến tìm mẹ, xin thêm tiền. Nếu đi muộn, vịt quay sẽ hết mất.”
Mọi người nhìn nhau, cơ bản hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Một bên là chị gái bị coi thường, một bên là em gái được nuông chiều, chị không có tiếng nói.
“Tiểu Nhiễm, mẹ và chú Triệu của con nói, con thi đại học không tốt nên nghỉ hè chỉ trốn trong nhà, không dám ra ngoài phải không?”
Thẩm Nhiễm cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia châm chọc và lạnh lùng, không phù hợp với dáng vẻ yếu đuối của cô.
Rất nhanh, cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người hỏi: “Đâu có ạ, con ước tính điểm rất cao, chắc chắn đỗ đại học trọng điểm.”
Nói xong, cô như nhận ra lời mình nói sẽ không tốt cho mẹ và chú Triệu, vội bổ sung: “Mẹ con và chú Triệu chắc chỉ khiêm tốn thôi ạ. Hơn nữa, vở ghi chép của con chỉ có một cuốn, đưa cho ai cũng không tiện.”
“Họ cũng không muốn con đi dạy kèm, chú Triệu nói nhà con không thiếu tiền.”
Đến câu cuối, Thẩm Nhiễm cúi đầu, trông có vẻ rất lo lắng.
Mọi người nhìn đỉnh đầu cô, không hẹn mà cùng hiện lên vẻ mặt: “Đứa nhỏ này… có phải ngốc không?”
Năm đó, Thẩm Nhiễm thi vào trường thực nghiệm tỉnh với điểm đứng thứ tám toàn thành phố, nên không ít người tìm Khương Mỹ Na mượn vở ghi của cô về để con mình chép lại.
Lúc ấy, Khương Mỹ Na chỉ biết áy náy nói: “Tiểu Nhiễm nhà tôi… tôi không biết nói thế nào nữa. Con bé sợ tôi bảo nó đưa vở cho Giai Giai, rồi Giai Giai sẽ vượt qua nó, nên đã đốt hết vở rồi.”
Những ngày sau khi thi tốt nghiệp trung học, nhiều người còn đùa với Khương Mỹ Na: “Chị phải trông con gái lớn nhà mình kỹ vào, đừng để nó đốt hết vở lần nữa nhé.”
Cô vừa đặt cốc nước xuống, một dì tính tình nóng vội đã không chờ được mà hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao con lại mặc đồ rách thế này? Trước giờ dì đâu thấy con như vậy?”
Thẩm Nhiễm bình tĩnh trả lời: “Vì thường ngày con mặc đồng phục, nên dì không để ý thôi.”
Có người bên cạnh thì thào: “Khương Mỹ Na không nói thế.”
“Bà ta bảo Tiểu Nhiễm thích khoe mình là học sinh của trường thực nghiệm tỉnh, không giống học sinh của trường con em nhà máy, nên suốt ngày mặc đồng phục.”
Lại có người hỏi: “Tiểu Nhiễm, con đến tìm mẹ hay chú Triệu? Có việc gì à?”
Thẩm Nhiễm đáp: “Mẹ con bảo con ra chợ mua vịt quay và đồ ăn sẵn, có để tiền lại, nhưng bị Giai Giai lấy đi tiêu với bạn rồi.”
“Con phải đến tìm mẹ, xin thêm tiền. Nếu đi muộn, vịt quay sẽ hết mất.”
Mọi người nhìn nhau, cơ bản hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Một bên là chị gái bị coi thường, một bên là em gái được nuông chiều, chị không có tiếng nói.
“Tiểu Nhiễm, mẹ và chú Triệu của con nói, con thi đại học không tốt nên nghỉ hè chỉ trốn trong nhà, không dám ra ngoài phải không?”
Thẩm Nhiễm cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia châm chọc và lạnh lùng, không phù hợp với dáng vẻ yếu đuối của cô.
Rất nhanh, cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người hỏi: “Đâu có ạ, con ước tính điểm rất cao, chắc chắn đỗ đại học trọng điểm.”
Nói xong, cô như nhận ra lời mình nói sẽ không tốt cho mẹ và chú Triệu, vội bổ sung: “Mẹ con và chú Triệu chắc chỉ khiêm tốn thôi ạ. Hơn nữa, vở ghi chép của con chỉ có một cuốn, đưa cho ai cũng không tiện.”
“Họ cũng không muốn con đi dạy kèm, chú Triệu nói nhà con không thiếu tiền.”
Đến câu cuối, Thẩm Nhiễm cúi đầu, trông có vẻ rất lo lắng.
Mọi người nhìn đỉnh đầu cô, không hẹn mà cùng hiện lên vẻ mặt: “Đứa nhỏ này… có phải ngốc không?”
Năm đó, Thẩm Nhiễm thi vào trường thực nghiệm tỉnh với điểm đứng thứ tám toàn thành phố, nên không ít người tìm Khương Mỹ Na mượn vở ghi của cô về để con mình chép lại.
Lúc ấy, Khương Mỹ Na chỉ biết áy náy nói: “Tiểu Nhiễm nhà tôi… tôi không biết nói thế nào nữa. Con bé sợ tôi bảo nó đưa vở cho Giai Giai, rồi Giai Giai sẽ vượt qua nó, nên đã đốt hết vở rồi.”
Những ngày sau khi thi tốt nghiệp trung học, nhiều người còn đùa với Khương Mỹ Na: “Chị phải trông con gái lớn nhà mình kỹ vào, đừng để nó đốt hết vở lần nữa nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.