[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 21:
Nhĩ Tri Nhã Ý
25/12/2024
"Tiểu Nhiễm, con đến rồi à? Vào đây, dì vừa nấu chè đậu xanh."
Một giọng nói dịu dàng cất lên, kéo Thẩm Nhiễm ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Cảm ơn dì Lưu."
Dì Lưu là chủ tiệm bán đồ ăn sáng ngay tại lối ra từ khu nhà tập thể ra đường lớn.
Năm Thẩm Nhiễm học lớp 8, trong một kỳ nghỉ hè, cô tình cờ cứu được con trai dì Lưu, cậu bé Lưu Trí. Kể từ đó, thỉnh thoảng dì Lưu lại cho Thẩm Nhiễm chút đồ ăn.
Cũng nhờ sự giúp đỡ này, dù rất gầy, Thẩm Nhiễm vẫn không đến mức suy dinh dưỡng.
Cửa tiệm nằm sát mặt đường, phía sau là nơi ở của hai mẹ con dì Lưu. Mỗi lần đến đây, dì Lưu đều bảo Thẩm Nhiễm đi thẳng vào phía sau, để tránh bị Triệu Văn Vũ nhìn thấy rồi gây rắc rối.
Thậm chí, dì Lưu còn chuẩn bị cho cô một chiếc bàn học. Mỗi khi Triệu Giai Giai cố tình khóa cửa không cho Thẩm Nhiễm về nhà, cô sẽ đến đây làm bài tập.
Lưu Trí năm nay 10 tuổi, là cậu bé đang học lớp 4, hiếu động đúng lứa tuổi. Vừa thấy Thẩm Nhiễm, cậu bé lập tức bắt đầu "mách tội".
Kỳ nghỉ hè này, Lưu Trí muốn cùng bạn bè đi chơi, nhưng bị mẹ giữ lại không cho đi.
Dì Lưu giải thích rằng nhóm bạn của cậu đều quá nghịch ngợm, nào là lên núi bắt rắn, xuống sông mò cá.
Cách đây 4 năm, Lưu Trí cũng từng bị bạn bè lôi xuống sông, suýt chút nữa chết đuối, may mắn được Thẩm Nhiễm cứu kịp thời.
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng khuyên: "Tiểu Trí, tụi nó không thật lòng muốn chơi với em đâu, tụi nó chỉ muốn nhờ em mang đồ ăn sáng cho thôi. Dì Lưu vất vả lắm, em phải nghe lời mẹ chứ."
Lưu Trí cúi đầu ỉu xìu: "Em biết tụi nó chỉ muốn ăn ké thôi. Nhưng ngoài tụi nó ra, chẳng ai chơi với em nữa..."
Thẩm Nhiễm xoa đầu Lưu Trí, cảm giác mái tóc cậu bé hơi thưa thớt. Cô không biết phải an ủi thế nào.
Cô và cậu bé này, thực ra cũng giống nhau. Từ nhỏ, cả hai đều không có bạn bè.
Cô bị mọi người xung quanh xa lánh vì hoàn cảnh đặc biệt, vì ba ruột không cần đến mình.
Còn Lưu Trí, cậu bị hắt hủi vì bệnh tình của mình. Cậu mắc chứng động kinh và từng lên cơn co giật khi ở nơi đông người.
Trong mắt bạn bè cùng trang lứa, họ đều là những "kẻ lập dị".
Dù vậy, mỗi khi Thẩm Nhiễm đến, Lưu Trí vẫn rất vui. Cậu bé ân cần bưng bát chè đậu xanh đến cho cô.
Từ trước đến nay, Thẩm Nhiễm chưa bao giờ từ chối những món ăn mà dì Lưu cho, vì cô hiểu mình cần dinh dưỡng, cơ thể không thể suy sụp được.
Sau này, khi cô thi đỗ đại học và tìm được công việc tốt, cô nhất định sẽ báo đáp dì Lưu.
Vì bệnh tình của Lưu Trí, đôi khi Thẩm Nhiễm cũng nghĩ đến việc học ngành y.
Nhưng một lần, khi vào khoa cấp cứu trong bệnh viện, cô tận mắt thấy một người bị thương nặng, máu thịt bê bết, cô lập tức ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, bác sĩ nói rằng cô bị chứng sợ máu.
Điều đó có nghĩa, cô không thể học ngành y.
Một giọng nói dịu dàng cất lên, kéo Thẩm Nhiễm ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Cảm ơn dì Lưu."
Dì Lưu là chủ tiệm bán đồ ăn sáng ngay tại lối ra từ khu nhà tập thể ra đường lớn.
Năm Thẩm Nhiễm học lớp 8, trong một kỳ nghỉ hè, cô tình cờ cứu được con trai dì Lưu, cậu bé Lưu Trí. Kể từ đó, thỉnh thoảng dì Lưu lại cho Thẩm Nhiễm chút đồ ăn.
Cũng nhờ sự giúp đỡ này, dù rất gầy, Thẩm Nhiễm vẫn không đến mức suy dinh dưỡng.
Cửa tiệm nằm sát mặt đường, phía sau là nơi ở của hai mẹ con dì Lưu. Mỗi lần đến đây, dì Lưu đều bảo Thẩm Nhiễm đi thẳng vào phía sau, để tránh bị Triệu Văn Vũ nhìn thấy rồi gây rắc rối.
Thậm chí, dì Lưu còn chuẩn bị cho cô một chiếc bàn học. Mỗi khi Triệu Giai Giai cố tình khóa cửa không cho Thẩm Nhiễm về nhà, cô sẽ đến đây làm bài tập.
Lưu Trí năm nay 10 tuổi, là cậu bé đang học lớp 4, hiếu động đúng lứa tuổi. Vừa thấy Thẩm Nhiễm, cậu bé lập tức bắt đầu "mách tội".
Kỳ nghỉ hè này, Lưu Trí muốn cùng bạn bè đi chơi, nhưng bị mẹ giữ lại không cho đi.
Dì Lưu giải thích rằng nhóm bạn của cậu đều quá nghịch ngợm, nào là lên núi bắt rắn, xuống sông mò cá.
Cách đây 4 năm, Lưu Trí cũng từng bị bạn bè lôi xuống sông, suýt chút nữa chết đuối, may mắn được Thẩm Nhiễm cứu kịp thời.
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng khuyên: "Tiểu Trí, tụi nó không thật lòng muốn chơi với em đâu, tụi nó chỉ muốn nhờ em mang đồ ăn sáng cho thôi. Dì Lưu vất vả lắm, em phải nghe lời mẹ chứ."
Lưu Trí cúi đầu ỉu xìu: "Em biết tụi nó chỉ muốn ăn ké thôi. Nhưng ngoài tụi nó ra, chẳng ai chơi với em nữa..."
Thẩm Nhiễm xoa đầu Lưu Trí, cảm giác mái tóc cậu bé hơi thưa thớt. Cô không biết phải an ủi thế nào.
Cô và cậu bé này, thực ra cũng giống nhau. Từ nhỏ, cả hai đều không có bạn bè.
Cô bị mọi người xung quanh xa lánh vì hoàn cảnh đặc biệt, vì ba ruột không cần đến mình.
Còn Lưu Trí, cậu bị hắt hủi vì bệnh tình của mình. Cậu mắc chứng động kinh và từng lên cơn co giật khi ở nơi đông người.
Trong mắt bạn bè cùng trang lứa, họ đều là những "kẻ lập dị".
Dù vậy, mỗi khi Thẩm Nhiễm đến, Lưu Trí vẫn rất vui. Cậu bé ân cần bưng bát chè đậu xanh đến cho cô.
Từ trước đến nay, Thẩm Nhiễm chưa bao giờ từ chối những món ăn mà dì Lưu cho, vì cô hiểu mình cần dinh dưỡng, cơ thể không thể suy sụp được.
Sau này, khi cô thi đỗ đại học và tìm được công việc tốt, cô nhất định sẽ báo đáp dì Lưu.
Vì bệnh tình của Lưu Trí, đôi khi Thẩm Nhiễm cũng nghĩ đến việc học ngành y.
Nhưng một lần, khi vào khoa cấp cứu trong bệnh viện, cô tận mắt thấy một người bị thương nặng, máu thịt bê bết, cô lập tức ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, bác sĩ nói rằng cô bị chứng sợ máu.
Điều đó có nghĩa, cô không thể học ngành y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.