[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 22:
Nhĩ Tri Nhã Ý
25/12/2024
Từ cửa sổ ở sân sau, có thể nhìn thấy con đường lớn. Thẩm Nhiễm ngồi ở bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn ra ngoài vừa trả lời hết hàng loạt câu hỏi "vì sao" của Lưu Trí.
Sau 10 giờ sáng, khi việc kinh doanh bữa sáng đã xong xuôi, dì Lưu đóng cửa tiệm, trở về sân sau.
Vừa ngồi xuống, dì không nhịn được mà hỏi Thẩm Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, nghe nói hôm qua Triệu Văn Vũ đến trường giúp con ước lượng điểm thi.”
“Có đúng là con làm bài không tốt không? Chắc chắn không phải đâu nhỉ? Ông ta không muốn con vào đại học nên bịa chuyện, đúng không?"
Đối diện với ánh mắt lo lắng xen lẫn quan tâm của dì Lưu, lòng Thẩm Nhiễm ấm áp hẳn lên. Cô gật đầu, khẽ đáp: "Vâng, ông ta nói bậy thôi. Con thi rất tốt."
Dì Lưu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghiến răng mắng: "Khương Mỹ Na đúng là không xứng làm mẹ!”
“Chẳng lẽ con không phải do bà ta mang nặng đẻ đau mười tháng sao? Tiểu Nhiễm, khi điền nguyện vọng, con nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót."
Thẩm Nhiễm gật đầu: "Dạ, con biết rồi, dì Lưu. À, đúng rồi, đây là 50 đồng. Dì cầm lấy đi. Dì bảo có một chuyên gia từ Bắc Kinh tới, có thể chữa khỏi bệnh cho Lưu Trí phải không?"
Cô đưa cho dì Lưu toàn bộ số tiền mà mấy ngày qua cô lấy được từ tay Khương Mỹ Na.
Dì Lưu kiên quyết không nhận. Ánh mắt dì nhìn Thẩm Nhiễm giống như đang nhìn một đứa trẻ sắp bị Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ đánh cho thừa sống thiếu chết vậy.
Thẩm Nhiễm giải thích rằng, số tiền này cô đã xin một cách đàng hoàng. Cô cũng nói thêm, nhiều năm qua, ba ruột cô chắc chắn đã gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho Khương Mỹ Na.
Nghe xong, dì Lưu mắng chửi cặp vợ chồng kia không ngớt, nhưng vẫn nhất quyết không nhận tiền: "Con sắp lên đại học rồi, dù bây giờ đại học miễn học phí nhưng vẫn còn rất nhiều khoản phải chi tiêu.”
“Tiểu Nhiễm, con cầm tiền lại đi. Dì cũng để dành được ít tiền, việc đăng ký khám chữa bệnh không thành vấn đề."
Hiểu rõ tính cách của dì Lưu, Thẩm Nhiễm biết rằng mình có nói thêm cũng vô ích, nên không cố ép nữa.
Sau này cô sẽ trực tiếp mua những thứ mà gia đình dì cần. Nếu dì không nhận tiền, dì cũng không thể từ chối được đồ dùng.
...
Thấy Thẩm Nhiễm thi thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dì Lưu tò mò hỏi: "Con đang để ý cái gì thế?"
Thẩm Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Con vô tình nghe mẹ nói rằng, dạo này có thể sẽ có người được ba ruột con nhờ gửi một khoản tiền đến. Con muốn chặn người đó trước khi họ gặp mẹ con."
Những điều trong giấc mơ về tương lai thật quá kỳ lạ, Thẩm Nhiễm không thể để dì Lưu bị cuốn vào và chịu ảnh hưởng.
Dì Lưu lập tức lên tinh thần: "Dì sẽ giúp con để ý! Dì ở chỗ này tám năm rồi, ai là người từ nơi khác tới, chỉ cần nhìn là biết ngay."
Có sự giúp đỡ của dì Lưu, Thẩm Nhiễm cũng yên tâm hơn để xử lý những việc khác.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Nhiễm rời nhà, đi thẳng đến trạm xe buýt.
Cô vừa đứng vững dưới biển báo trạm, Cố Phi chẳng biết từ đâu xuất hiện, đạp chiếc xe đạp "28 đại cương" lướt qua trước mặt cô.
Sau 10 giờ sáng, khi việc kinh doanh bữa sáng đã xong xuôi, dì Lưu đóng cửa tiệm, trở về sân sau.
Vừa ngồi xuống, dì không nhịn được mà hỏi Thẩm Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, nghe nói hôm qua Triệu Văn Vũ đến trường giúp con ước lượng điểm thi.”
“Có đúng là con làm bài không tốt không? Chắc chắn không phải đâu nhỉ? Ông ta không muốn con vào đại học nên bịa chuyện, đúng không?"
Đối diện với ánh mắt lo lắng xen lẫn quan tâm của dì Lưu, lòng Thẩm Nhiễm ấm áp hẳn lên. Cô gật đầu, khẽ đáp: "Vâng, ông ta nói bậy thôi. Con thi rất tốt."
Dì Lưu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghiến răng mắng: "Khương Mỹ Na đúng là không xứng làm mẹ!”
“Chẳng lẽ con không phải do bà ta mang nặng đẻ đau mười tháng sao? Tiểu Nhiễm, khi điền nguyện vọng, con nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót."
Thẩm Nhiễm gật đầu: "Dạ, con biết rồi, dì Lưu. À, đúng rồi, đây là 50 đồng. Dì cầm lấy đi. Dì bảo có một chuyên gia từ Bắc Kinh tới, có thể chữa khỏi bệnh cho Lưu Trí phải không?"
Cô đưa cho dì Lưu toàn bộ số tiền mà mấy ngày qua cô lấy được từ tay Khương Mỹ Na.
Dì Lưu kiên quyết không nhận. Ánh mắt dì nhìn Thẩm Nhiễm giống như đang nhìn một đứa trẻ sắp bị Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ đánh cho thừa sống thiếu chết vậy.
Thẩm Nhiễm giải thích rằng, số tiền này cô đã xin một cách đàng hoàng. Cô cũng nói thêm, nhiều năm qua, ba ruột cô chắc chắn đã gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho Khương Mỹ Na.
Nghe xong, dì Lưu mắng chửi cặp vợ chồng kia không ngớt, nhưng vẫn nhất quyết không nhận tiền: "Con sắp lên đại học rồi, dù bây giờ đại học miễn học phí nhưng vẫn còn rất nhiều khoản phải chi tiêu.”
“Tiểu Nhiễm, con cầm tiền lại đi. Dì cũng để dành được ít tiền, việc đăng ký khám chữa bệnh không thành vấn đề."
Hiểu rõ tính cách của dì Lưu, Thẩm Nhiễm biết rằng mình có nói thêm cũng vô ích, nên không cố ép nữa.
Sau này cô sẽ trực tiếp mua những thứ mà gia đình dì cần. Nếu dì không nhận tiền, dì cũng không thể từ chối được đồ dùng.
...
Thấy Thẩm Nhiễm thi thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dì Lưu tò mò hỏi: "Con đang để ý cái gì thế?"
Thẩm Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Con vô tình nghe mẹ nói rằng, dạo này có thể sẽ có người được ba ruột con nhờ gửi một khoản tiền đến. Con muốn chặn người đó trước khi họ gặp mẹ con."
Những điều trong giấc mơ về tương lai thật quá kỳ lạ, Thẩm Nhiễm không thể để dì Lưu bị cuốn vào và chịu ảnh hưởng.
Dì Lưu lập tức lên tinh thần: "Dì sẽ giúp con để ý! Dì ở chỗ này tám năm rồi, ai là người từ nơi khác tới, chỉ cần nhìn là biết ngay."
Có sự giúp đỡ của dì Lưu, Thẩm Nhiễm cũng yên tâm hơn để xử lý những việc khác.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Nhiễm rời nhà, đi thẳng đến trạm xe buýt.
Cô vừa đứng vững dưới biển báo trạm, Cố Phi chẳng biết từ đâu xuất hiện, đạp chiếc xe đạp "28 đại cương" lướt qua trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.