[Thập Niên 80] Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi
Chương 29:
Hoán Nhược Quân
20/01/2024
Khi nhìn thấy mẹ, cô bé giống như viên đạn, nhào vào trong lòng Trần Mỹ Lan.
Cô bé chạy đến trước mặt cô, cho mẹ một cái ôm dạt dào, đột nhiên quay đầu, nhặt lên một viên đá đập Ngân Bảo ở phía sau, trách móc nói: “Nhìn đi, mẹ em sẽ không bỏ em lại một mình, mẹ về rồi, nhất định mẹ sẽ đưa em đi.”
Sáng sớm cô không từ mà biệt, Chiêu Đệ cho rằng cô lặng lẽ rời đi rồi, xem đứa bé bị dọa sợ kìa.
Một đám con nít phía sau buồn bã, nhìn Trần Mỹ Lan hung ác nhìn chằm chằm chúng, xoay người, chạy vào trong rừng giống như con chó hoang.
Chiêu Đệ nắm tay mẹ, một đường tung tăng, giống như con bướm.
“Nào, ăn bánh trứng gà, mẹ đã đồng ý mua bánh trứng gà cho con, mua về rồi.” Bưng bánh trứng gà, Trần Mỹ Lan cười nói.
Hoang đường, đời trước, cũng bởi vì Lữ Tĩnh Vũ nói hai đứa bé trong nhà khó chung sống, cô để Chiêu Đệ ở lại nhà mẹ suốt ba tháng, cô còn nhớ lúc mình đón Chiêu Đệ, đứa bé ôm trong lòng bánh trứng gà đã khô đét, mừng đến chảy nước mắt, nhào vào trong lòng cô.
Bánh trứng gà thơm phức, trẻ con trong thôn cũng muốn cướp, muốn trộm bánh trừng gà của cô bé để ăn, nhưng cô bé giống như sói con, ai cướp sẽ liều mạng với người đó, che chở một túi bánh trứng gà, cho đến khi mẹ trở lại.
Cô bé đã mắc bệnh thèm ăn vào lúc này.
“Mẹ, quả nhiên bánh trứng gà ngon hơn que cay.” Chiêu Đệ cắn một miếng lớn, nhất thời hô lên một tiếng.
Một miếng này, cô bé thấy đáng rồi, khoang miệng và trong lòng cô bé đều tràn đầy sự thỏa mãn.
Mẹ từ từ đi đằng sau, cô bé ở phía trước chạy như bay, nhẹ nhàng nhảy như con bướm nhỏ vậy.
Hai người chị họ nhìn cô bé, hâm mộ không ngừng cắn răng, chờ Trần Mỹ Lan cho mỗi người một cái bánh trứng gà, hai cô nhóc một trái một phải dắt Chiêu Đệ đi chơi rồi.
Nông thôn phía Bắc, đến giữa hè tháng bảy, mặt trời như quả cầu lửa nóng, chiếu rực trên cao, hoa màu nhanh chóng chín, mọi người bận từ lúc trăng sáng sao thưa đến khi mặt trời lên cao ba sào, qua loa ăn hai miếng lại vùi đầu vào ruộng, chờ lúc ngẩng đầu lên, lại là một buổi tối trăng sáng sao thưa rồi.
Lại không nói hai người Trần Đức Công phải làm việc của hai nhà, càng mệt mỏi.
Chu Xảo Phương đang cắm đầu cắt hạt kê nhìn Mỹ Lan vào ruộng kê, cười nói: “Mỹ Lan sắp phải lấy chồng rồi, không được làm việc nữa, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng da, lần này cô trở về thành phố, không thể để người thành phố cười nhạo cô quê mùa.”
Nhìn cô em chồng xinh đẹp bao nhiêu, Diêm Tây Sơn đó lại không cần cô, đúng là chó mù.
Chu Xảo Phương muốn cô em chồng nghỉ ngơi cho trắng mịn xinh đẹp, còn gả cho công an, trở về thôn Diêm Quan, để con chó Diêm Tây Sơn đó hối hận.
Trần Đức Công cũng nói: “Trong ruộng không có gì cần em làm, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trần Mỹ Lan tự cầm liềm lên, lại bắt đầu cắt hạt kê.
Vừa cắt, cô vừa cười nói: “Anh cả, ban đầu chúng ta xây nhà mới, lúc em vẫn còn ở thành phố đã bỏ tiền xây, anh hai mãi không xây nhà mới, chắc trong lòng không vui, anh ấy chưa từng nói gì với anh sao?”
Gương mặt của Trần Đức Công vốn dĩ đã phơi nắng thành màu đỏ tím, mặt u ám, vừa đen vừa đỏ: “Em giúp anh cả xây nhà cũng đã đủ khổ cực rồi, anh cả biết ơn em, chẳng qua là ngoài miệng ngại nói ra. Anh hai em cũng không phải anh ruột của em, em xây nhà cho cậu ta làm gì. Nếu cậu ta không vui vì chuyện này, cậu ta đúng là hồ đồ rồi.”
Cô bé chạy đến trước mặt cô, cho mẹ một cái ôm dạt dào, đột nhiên quay đầu, nhặt lên một viên đá đập Ngân Bảo ở phía sau, trách móc nói: “Nhìn đi, mẹ em sẽ không bỏ em lại một mình, mẹ về rồi, nhất định mẹ sẽ đưa em đi.”
Sáng sớm cô không từ mà biệt, Chiêu Đệ cho rằng cô lặng lẽ rời đi rồi, xem đứa bé bị dọa sợ kìa.
Một đám con nít phía sau buồn bã, nhìn Trần Mỹ Lan hung ác nhìn chằm chằm chúng, xoay người, chạy vào trong rừng giống như con chó hoang.
Chiêu Đệ nắm tay mẹ, một đường tung tăng, giống như con bướm.
“Nào, ăn bánh trứng gà, mẹ đã đồng ý mua bánh trứng gà cho con, mua về rồi.” Bưng bánh trứng gà, Trần Mỹ Lan cười nói.
Hoang đường, đời trước, cũng bởi vì Lữ Tĩnh Vũ nói hai đứa bé trong nhà khó chung sống, cô để Chiêu Đệ ở lại nhà mẹ suốt ba tháng, cô còn nhớ lúc mình đón Chiêu Đệ, đứa bé ôm trong lòng bánh trứng gà đã khô đét, mừng đến chảy nước mắt, nhào vào trong lòng cô.
Bánh trứng gà thơm phức, trẻ con trong thôn cũng muốn cướp, muốn trộm bánh trừng gà của cô bé để ăn, nhưng cô bé giống như sói con, ai cướp sẽ liều mạng với người đó, che chở một túi bánh trứng gà, cho đến khi mẹ trở lại.
Cô bé đã mắc bệnh thèm ăn vào lúc này.
“Mẹ, quả nhiên bánh trứng gà ngon hơn que cay.” Chiêu Đệ cắn một miếng lớn, nhất thời hô lên một tiếng.
Một miếng này, cô bé thấy đáng rồi, khoang miệng và trong lòng cô bé đều tràn đầy sự thỏa mãn.
Mẹ từ từ đi đằng sau, cô bé ở phía trước chạy như bay, nhẹ nhàng nhảy như con bướm nhỏ vậy.
Hai người chị họ nhìn cô bé, hâm mộ không ngừng cắn răng, chờ Trần Mỹ Lan cho mỗi người một cái bánh trứng gà, hai cô nhóc một trái một phải dắt Chiêu Đệ đi chơi rồi.
Nông thôn phía Bắc, đến giữa hè tháng bảy, mặt trời như quả cầu lửa nóng, chiếu rực trên cao, hoa màu nhanh chóng chín, mọi người bận từ lúc trăng sáng sao thưa đến khi mặt trời lên cao ba sào, qua loa ăn hai miếng lại vùi đầu vào ruộng, chờ lúc ngẩng đầu lên, lại là một buổi tối trăng sáng sao thưa rồi.
Lại không nói hai người Trần Đức Công phải làm việc của hai nhà, càng mệt mỏi.
Chu Xảo Phương đang cắm đầu cắt hạt kê nhìn Mỹ Lan vào ruộng kê, cười nói: “Mỹ Lan sắp phải lấy chồng rồi, không được làm việc nữa, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng da, lần này cô trở về thành phố, không thể để người thành phố cười nhạo cô quê mùa.”
Nhìn cô em chồng xinh đẹp bao nhiêu, Diêm Tây Sơn đó lại không cần cô, đúng là chó mù.
Chu Xảo Phương muốn cô em chồng nghỉ ngơi cho trắng mịn xinh đẹp, còn gả cho công an, trở về thôn Diêm Quan, để con chó Diêm Tây Sơn đó hối hận.
Trần Đức Công cũng nói: “Trong ruộng không có gì cần em làm, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trần Mỹ Lan tự cầm liềm lên, lại bắt đầu cắt hạt kê.
Vừa cắt, cô vừa cười nói: “Anh cả, ban đầu chúng ta xây nhà mới, lúc em vẫn còn ở thành phố đã bỏ tiền xây, anh hai mãi không xây nhà mới, chắc trong lòng không vui, anh ấy chưa từng nói gì với anh sao?”
Gương mặt của Trần Đức Công vốn dĩ đã phơi nắng thành màu đỏ tím, mặt u ám, vừa đen vừa đỏ: “Em giúp anh cả xây nhà cũng đã đủ khổ cực rồi, anh cả biết ơn em, chẳng qua là ngoài miệng ngại nói ra. Anh hai em cũng không phải anh ruột của em, em xây nhà cho cậu ta làm gì. Nếu cậu ta không vui vì chuyện này, cậu ta đúng là hồ đồ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.