[Thập Niên 80] Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi
Chương 30:
Hoán Nhược Quân
20/01/2024
“Đúng vậy, cô giúp chúng tôi xây nhà là tình cảm to lớn, anh chị sớm muộn gì cũng phải trả lại cô số tiền đó. Nếu chị dâu hai của cô muốn kêu la kiểu gì, tôi sẽ giúp cô mắng cô ta.” Chị dâu cả tiếp lời nói.
Trần Mỹ Lan lạnh nhạt nói: “Em phát hiện hai mươi nghìn tệ trong hòm quần áo của chị dâu hai, hôm nay đi chợ, vừa hay thấy chị ta đang nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ... Nghe có vẻ, anh hai và chị dâu hai đi theo Diêm Tây Sơn, còn có người tình của Diêm Tây Sơn cùng hãm hại em.”
Trần Mỹ Lan còn chưa nói hết, Trần Đức Công lập tức nói: “Ý em là anh hai em chỉ giả vờ mình bị Diêm Tây Sơn đánh, thật ra thì hoàn toàn không bị đánh, cậu ta vẫn giả bệnh? Không thể nào, anh hai em không phải người như vậy.”
Thật sự không phải à?
Đương nhiên anh cả không tin, dù sao cũng là anh em cùng nhau lớn lên. Mặc dù không cùng cha, nhưng mà cùng dòng họ, cháu của ông nội, làm sao thằng hai có thể làm chuyện hại người thế được.
Anh cả làm người hiền lành, không chịu tin tưởng.
Nhưng Chu Xảo Phương lại nhớ tới vòng tay vàng của chị dâu hai, giày da nhỏ của Ngân Bảo, trong lòng bỗng xông lên một cơn tức giận, cầm liềm chạy thẳng tới nhà anh hai.
Vào cửa, Chu Xảo Phương hùng hổ chạy thẳng tới hòm quần áo, keng keng hai cái đập ổ khóa.
Lại không nói anh hai nằm trên giường đất giả bệnh sợ hãi nhảy cẫng lên, còn muốn ngăn cản, chị dâu cả đã lấy ra một xấp nhân dân tệ từ trong hòm.
Thế vẫn chưa tính là gì, bên trong xấp nhân dân tệ còn kẹp một sổ tiết kiệm, mở ra nhìn, chị dâu cả nhất thời trợn mắt hốc mồm, số lượng phía trên là 9700.
Cả nhà nông dân dựa vào trời ăn cơm, làm sao tích được nhiều tiền như vậy.
Anh cả theo sau cũng vào cửa rồi, vừa hay đụng vào anh hai Trần Đức Quân khiến anh ta sợ hãi nhảy cẫng lên, run cầm cập, thấy anh cả xách liềm đi vào thì co cẳng chạy.
Trần Đức Công cầm liềm, nhìn Trần Đức Quân chạy ra ngoài, cũng đuổi theo.
Ban đầu, nếu không phải thằng hai nói mình bị Diêm Tây Sơn tìm người đánh gãy lưng, Mỹ Lan cũng bị dọa, lựa chọn im hơi lặng tiếng, Trần Đức Công có thể để yên cho Diêm Tây Sơn?
Có thể không giúp Mỹ Lan kiếm thêm ít tiền về?
Giờ đã mấy tháng rồi?
Mỹ Lan, hai người họ, ngay cả Kim Bảo nhà họ, năm nay mới mười hai, vai đã mài rách rồi. Ngày nào họ cũng làm ruộng, giúp thằng hai thu hoạch hoa màu, lúa mì rồi thu hoạch hạt kê, thu hoạch hạt kê xong còn phải thu hoạch khoai tây với mạch đắng.
Thì ra hai đứa chúng nó cầm tiền của Diêm Tây Sơn, hại em gái ruột.
Vợ thằng hai thì thôi, vừa ngu xuẩn vừa ngang ngược, không hiểu chuyện, là một loại phụ nữ đanh đá.
Thằng hai là người đàng hoàng, làm sao có thể làm loại chuyện này, hôm nay Trần Đức Công không đập anh ta thì không họ Trần nữa.
…
Ráng mây chạng vạng tối phủ lên ruộng kê, hạt kê chín không chịu được ánh mặt trời mà tách ra, nhẹ nhàng nhảy xuống, vùi mình vào trong ruộng.
Đầu thôn, xe đạp của bưu tá chạy như bay tới, dừng ở cửa nhà Trần Đức Công, chợt nhìn, chỉ thấy trong sân có một nam một nữ, bên cạnh còn có bé trai, dáng vẻ như cha mẹ chết vậy.
Có một người đàn ông khác, cầm một cái liềm sáng loáng, một tay cầm tẩu thuốc, ánh mắt đỏ như muốn giết người vậy.
Cảnh tượng này hơi đáng sợ.
“Trần Mỹ Lan ở đây không, cô có thư.” Bưu tá nuốt nước miếng, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Chiêu Đệ đã chạy ra ngoài: “Chú ơi, thư của ai thế?”
Trần Mỹ Lan lạnh nhạt nói: “Em phát hiện hai mươi nghìn tệ trong hòm quần áo của chị dâu hai, hôm nay đi chợ, vừa hay thấy chị ta đang nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ... Nghe có vẻ, anh hai và chị dâu hai đi theo Diêm Tây Sơn, còn có người tình của Diêm Tây Sơn cùng hãm hại em.”
Trần Mỹ Lan còn chưa nói hết, Trần Đức Công lập tức nói: “Ý em là anh hai em chỉ giả vờ mình bị Diêm Tây Sơn đánh, thật ra thì hoàn toàn không bị đánh, cậu ta vẫn giả bệnh? Không thể nào, anh hai em không phải người như vậy.”
Thật sự không phải à?
Đương nhiên anh cả không tin, dù sao cũng là anh em cùng nhau lớn lên. Mặc dù không cùng cha, nhưng mà cùng dòng họ, cháu của ông nội, làm sao thằng hai có thể làm chuyện hại người thế được.
Anh cả làm người hiền lành, không chịu tin tưởng.
Nhưng Chu Xảo Phương lại nhớ tới vòng tay vàng của chị dâu hai, giày da nhỏ của Ngân Bảo, trong lòng bỗng xông lên một cơn tức giận, cầm liềm chạy thẳng tới nhà anh hai.
Vào cửa, Chu Xảo Phương hùng hổ chạy thẳng tới hòm quần áo, keng keng hai cái đập ổ khóa.
Lại không nói anh hai nằm trên giường đất giả bệnh sợ hãi nhảy cẫng lên, còn muốn ngăn cản, chị dâu cả đã lấy ra một xấp nhân dân tệ từ trong hòm.
Thế vẫn chưa tính là gì, bên trong xấp nhân dân tệ còn kẹp một sổ tiết kiệm, mở ra nhìn, chị dâu cả nhất thời trợn mắt hốc mồm, số lượng phía trên là 9700.
Cả nhà nông dân dựa vào trời ăn cơm, làm sao tích được nhiều tiền như vậy.
Anh cả theo sau cũng vào cửa rồi, vừa hay đụng vào anh hai Trần Đức Quân khiến anh ta sợ hãi nhảy cẫng lên, run cầm cập, thấy anh cả xách liềm đi vào thì co cẳng chạy.
Trần Đức Công cầm liềm, nhìn Trần Đức Quân chạy ra ngoài, cũng đuổi theo.
Ban đầu, nếu không phải thằng hai nói mình bị Diêm Tây Sơn tìm người đánh gãy lưng, Mỹ Lan cũng bị dọa, lựa chọn im hơi lặng tiếng, Trần Đức Công có thể để yên cho Diêm Tây Sơn?
Có thể không giúp Mỹ Lan kiếm thêm ít tiền về?
Giờ đã mấy tháng rồi?
Mỹ Lan, hai người họ, ngay cả Kim Bảo nhà họ, năm nay mới mười hai, vai đã mài rách rồi. Ngày nào họ cũng làm ruộng, giúp thằng hai thu hoạch hoa màu, lúa mì rồi thu hoạch hạt kê, thu hoạch hạt kê xong còn phải thu hoạch khoai tây với mạch đắng.
Thì ra hai đứa chúng nó cầm tiền của Diêm Tây Sơn, hại em gái ruột.
Vợ thằng hai thì thôi, vừa ngu xuẩn vừa ngang ngược, không hiểu chuyện, là một loại phụ nữ đanh đá.
Thằng hai là người đàng hoàng, làm sao có thể làm loại chuyện này, hôm nay Trần Đức Công không đập anh ta thì không họ Trần nữa.
…
Ráng mây chạng vạng tối phủ lên ruộng kê, hạt kê chín không chịu được ánh mặt trời mà tách ra, nhẹ nhàng nhảy xuống, vùi mình vào trong ruộng.
Đầu thôn, xe đạp của bưu tá chạy như bay tới, dừng ở cửa nhà Trần Đức Công, chợt nhìn, chỉ thấy trong sân có một nam một nữ, bên cạnh còn có bé trai, dáng vẻ như cha mẹ chết vậy.
Có một người đàn ông khác, cầm một cái liềm sáng loáng, một tay cầm tẩu thuốc, ánh mắt đỏ như muốn giết người vậy.
Cảnh tượng này hơi đáng sợ.
“Trần Mỹ Lan ở đây không, cô có thư.” Bưu tá nuốt nước miếng, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Chiêu Đệ đã chạy ra ngoài: “Chú ơi, thư của ai thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.