Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 21: Cơ Hội Để Đổi Đời (1)
Thập Nguyệt Bảo
24/07/2024
Editor: Tô Nhi
—--------------
“Bà nói xong chưa? Nói xong thì đi về mau, tôi không tiễn!” Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng nói, bà không muốn tranh cãi với bà ta.
Mẹ của Kim Chi thấy bà vẫn tỏ ra cao ngạo, không khỏi bĩu môi, quay người định đi thì nhìn thấy Dương Lệ Quyên đứng ở cửa phòng phía tây, “Ồ, có người vào ở rồi à? Đây là quyết định cho thuê nhà rồi sao?”
Hoàng Uyển Thanh cũng không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp vào nhà.
Thấy không ai thèm để ý đến mình, bà ta xoay người bỏ đi.
Về đến nhà, bà ta thấy con gái mình nằm khóc trên bàn, còn chồng bà ta là Kim Phú thì đang vô tư ngồi vắt chân đọc báo.
“Ông còn có tâm trạng đọc báo à!” Mẹ Kim Chi giật lấy tờ báo, tức giận nói: “Trong tờ báo này có gì ăn được không mà ông xem?”
“Bà làm sao thế? Tôi đọc báo cũng làm bà tức giận à?” Kim Phú liếc nhìn vợ một cái, nói.
“Ông trố mắt ra mà nhìn, không thấy con gái mình đang khóc à? Sao không hỏi con ông xem có chuyện gì?”
“Tôi hỏi rồi, nó không nói thì tôi biết làm sao?” Kim Phú lấy lại tờ báo, tiếp tục cúi đầu đọc báo.
Mẹ của Kim Chi ngồi phịch xuống ghế, đập tay lên bàn tức giận nói: “Con gái ông lại chạy đến nhà Trần Lục! Tôi thật không hiểu trong đầu nó nghĩ gì, Trần Lục bây giờ chỉ là một người sống thực vật, con chạy đến nhà tên đó làm gì? Muốn làm góa phụ à, con không thấy xấu hổ sao! Chăm sóc tên đó có thể kiếm cơm được không? Có thời gian rảnh rỗi không bằng đi kiếm tiền thực tế hơn!”
“Ai ya, ai ya, bà nhẹ tay thôi, bà còn đập nữa thì bàn vỡ mất!” Kim Phú đỡ lấy chân bàn, càu nhàu.
Đúng là đồ đàn bà phá hoại!
Mẹ của Kim Chi càng tức giận hơn, đẩy mạnh bàn một cái, mắng: “Bàn cũ nát thế này vỡ cũng được! Tôi thấy cái nhà này cũng sắp tan nát rồi!”
Cả gia đình bốn người chen chúc trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông, quay người cũng khó, không hiểu sao chồng bà ta còn có tâm trạng ngồi đọc báo! Con trai thì lêu lổng, còn bị bạn gái sắp cưới từ chối! Con gái thì tìm được công việc ổn định nhưng lại không chú tâm vào chuyện nhà, chỉ biết chạy sang giúp việc nhà người khác, trong nhà không có ai đáng tin cậy, sao bà ta không tức giận cho được?
Thấy vợ thực sự giận, Kim Phú bỏ tờ báo xuống nói: “Bà sao lại nóng tính thế? Chẳng phải chỉ đi thăm Trần Lục thôi sao? Đều là hàng xóm, thăm hỏi một chút có sao đâu? Sao phải làm quá lên thế?”
“Con gái ông có đi thăm sao? Nó sang đó làm đầy tớ cho nhà người ta! Tôi chưa thấy ai như nó, người ta không gọi nó cũng tự chạy đến! Hơn nữa, người ta có coi trọng nhà mình không? Nếu coi trọng thì sao không cho mình thuê nhà? Suốt ngày lấy mặt nóng dán mông lạnh, rồi được gì? Đã lớn thế này mà không thấy xấu hổ! Nếu có bản lĩnh thì bảo Trần Lục cưới nó đi!”
Ở khu này, nhà của mẹ con Trần Lục thuộc loại rộng rãi, ai mà không ghen tỵ? Nhưng Hoàng Uyển Thanh là người cao ngạo, thà để nhà trống còn hơn cho thuê người khác thuê. Bà làm việc ở đoàn kịch, còn là giáo viên dạy hát ở trường, Trần Lục thì làm việc ở tòa báo tỉnh, cho nên hai mẹ con cũng không thiếu tiền. Sau này, Trần Lục gặp tai nạn trở thành người thực vật, Hoàng Uyển Thanh suy sụp, bỏ việc ở nhà chăm sóc con trai, thậm chí còn đi nhặt thùng giấy để kiếm thêm thu nhập, bà ta đã thấy qua cảnh đó nhiều lần.
Vốn tưởng rằng nhà mẹ con bọn họ gặp khó khăn sẽ cho thuê nhà kiếm thêm thu nhập, bà ta đã bàn bạc với con trai, sẵn sàng trả nhiều tiền hơn để thuê. Bạn gái của con trai cũng rất hài lòng với căn nhà đó, tưởng đâu mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai ngờ Hoàng Uyển Thanh không hề nghĩ tới mà từ chối ngay lập tức. Vì chuyện thuê nhà không thành mà con trai bà ta và bạn gái cũng chia tay, bà ta sao không tức giận cho được? Không phải là cứng miệng, nhất quyết không chịu cho thuê nhà sao? Sao giờ lại cho thuê? Nói cho cùng vẫn là khinh nhà bà ta!
—--------------
“Bà nói xong chưa? Nói xong thì đi về mau, tôi không tiễn!” Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng nói, bà không muốn tranh cãi với bà ta.
Mẹ của Kim Chi thấy bà vẫn tỏ ra cao ngạo, không khỏi bĩu môi, quay người định đi thì nhìn thấy Dương Lệ Quyên đứng ở cửa phòng phía tây, “Ồ, có người vào ở rồi à? Đây là quyết định cho thuê nhà rồi sao?”
Hoàng Uyển Thanh cũng không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp vào nhà.
Thấy không ai thèm để ý đến mình, bà ta xoay người bỏ đi.
Về đến nhà, bà ta thấy con gái mình nằm khóc trên bàn, còn chồng bà ta là Kim Phú thì đang vô tư ngồi vắt chân đọc báo.
“Ông còn có tâm trạng đọc báo à!” Mẹ Kim Chi giật lấy tờ báo, tức giận nói: “Trong tờ báo này có gì ăn được không mà ông xem?”
“Bà làm sao thế? Tôi đọc báo cũng làm bà tức giận à?” Kim Phú liếc nhìn vợ một cái, nói.
“Ông trố mắt ra mà nhìn, không thấy con gái mình đang khóc à? Sao không hỏi con ông xem có chuyện gì?”
“Tôi hỏi rồi, nó không nói thì tôi biết làm sao?” Kim Phú lấy lại tờ báo, tiếp tục cúi đầu đọc báo.
Mẹ của Kim Chi ngồi phịch xuống ghế, đập tay lên bàn tức giận nói: “Con gái ông lại chạy đến nhà Trần Lục! Tôi thật không hiểu trong đầu nó nghĩ gì, Trần Lục bây giờ chỉ là một người sống thực vật, con chạy đến nhà tên đó làm gì? Muốn làm góa phụ à, con không thấy xấu hổ sao! Chăm sóc tên đó có thể kiếm cơm được không? Có thời gian rảnh rỗi không bằng đi kiếm tiền thực tế hơn!”
“Ai ya, ai ya, bà nhẹ tay thôi, bà còn đập nữa thì bàn vỡ mất!” Kim Phú đỡ lấy chân bàn, càu nhàu.
Đúng là đồ đàn bà phá hoại!
Mẹ của Kim Chi càng tức giận hơn, đẩy mạnh bàn một cái, mắng: “Bàn cũ nát thế này vỡ cũng được! Tôi thấy cái nhà này cũng sắp tan nát rồi!”
Cả gia đình bốn người chen chúc trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông, quay người cũng khó, không hiểu sao chồng bà ta còn có tâm trạng ngồi đọc báo! Con trai thì lêu lổng, còn bị bạn gái sắp cưới từ chối! Con gái thì tìm được công việc ổn định nhưng lại không chú tâm vào chuyện nhà, chỉ biết chạy sang giúp việc nhà người khác, trong nhà không có ai đáng tin cậy, sao bà ta không tức giận cho được?
Thấy vợ thực sự giận, Kim Phú bỏ tờ báo xuống nói: “Bà sao lại nóng tính thế? Chẳng phải chỉ đi thăm Trần Lục thôi sao? Đều là hàng xóm, thăm hỏi một chút có sao đâu? Sao phải làm quá lên thế?”
“Con gái ông có đi thăm sao? Nó sang đó làm đầy tớ cho nhà người ta! Tôi chưa thấy ai như nó, người ta không gọi nó cũng tự chạy đến! Hơn nữa, người ta có coi trọng nhà mình không? Nếu coi trọng thì sao không cho mình thuê nhà? Suốt ngày lấy mặt nóng dán mông lạnh, rồi được gì? Đã lớn thế này mà không thấy xấu hổ! Nếu có bản lĩnh thì bảo Trần Lục cưới nó đi!”
Ở khu này, nhà của mẹ con Trần Lục thuộc loại rộng rãi, ai mà không ghen tỵ? Nhưng Hoàng Uyển Thanh là người cao ngạo, thà để nhà trống còn hơn cho thuê người khác thuê. Bà làm việc ở đoàn kịch, còn là giáo viên dạy hát ở trường, Trần Lục thì làm việc ở tòa báo tỉnh, cho nên hai mẹ con cũng không thiếu tiền. Sau này, Trần Lục gặp tai nạn trở thành người thực vật, Hoàng Uyển Thanh suy sụp, bỏ việc ở nhà chăm sóc con trai, thậm chí còn đi nhặt thùng giấy để kiếm thêm thu nhập, bà ta đã thấy qua cảnh đó nhiều lần.
Vốn tưởng rằng nhà mẹ con bọn họ gặp khó khăn sẽ cho thuê nhà kiếm thêm thu nhập, bà ta đã bàn bạc với con trai, sẵn sàng trả nhiều tiền hơn để thuê. Bạn gái của con trai cũng rất hài lòng với căn nhà đó, tưởng đâu mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai ngờ Hoàng Uyển Thanh không hề nghĩ tới mà từ chối ngay lập tức. Vì chuyện thuê nhà không thành mà con trai bà ta và bạn gái cũng chia tay, bà ta sao không tức giận cho được? Không phải là cứng miệng, nhất quyết không chịu cho thuê nhà sao? Sao giờ lại cho thuê? Nói cho cùng vẫn là khinh nhà bà ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.