Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 22: Cơ Hội Để Đổi Đời (2)
Thập Nguyệt Bảo
24/07/2024
Editor: Tô Nhi
—--------------
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa mà!” Kim Chi khó chịu lấy tay che mặt, thấp giọng cầu xin.
“Tại sao mẹ không được nói? Con giúp ích gì cho cái nhà này mà có quyền không cho mẹ nói? Bà ta như thế nào thì mẹ mới nói, mẹ cũng đâu rỗi hơi mà nói bà ta!”
“Cô giáo Hoàng cho thuê nhà rồi sao?” Kim Phú không tin hỏi.
Mẹ của Kim Chi liếc ông ta một cái, châm biếm: “Cái gì mà cô giáo Hoàng? Ông nghĩ bà ta còn là người nổi tiếng trên sân khấu như trước đây à, giờ bà ta chẳng qua cũng chỉ là người nhặt rác kiếm tiền thôi! Đúng là phụ nữ chết tiệt, thà cho người ngoài thuê nhà chứ không cho chúng ta thuê, con trai bà ta thành người thực vật cũng đáng đời! Lúc con trai bà ta gặp chuyện, chúng ta không nên giúp đỡ, đúng là lòng tốt bị coi thường mà! Tức chết tôi rồi! Bực cả cái mình!”
Nói xong, bà ta chỉ tay vào trán con gái, “Lần sau còn để cho mẹ thấy con chạy đến nhà đó, xem mẹ có đánh gãy chân con không!”
“Ôi, cơ hội phát tài đến rồi!” Kim Phú đập đùi, phấn khích nói.
Kim Chi và mẹ cô ta đều giật mình.
“Cơ hội phát tài gì?” Mẹ Kim Chi ngạc nhiên hỏi.
“Lại đây, tôi kể cho bà nghe.” Kim Phú kéo tay vợ, bắt đầu nói về ý tưởng của mình.
“Bà có muốn ngôi nhà lớn của nhà họ Trần không?”
“Ông hỏi thừa! Ai mà không muốn! Tôi muốn nhưng Hoàng Uyển Thanh có cho tôi không? Tôi trả tiền bà ta còn không thèm cho thuê, ông toàn nói những lời vô nghĩa!” Mẹ của Kim Chi lườm chồng một cái, bà ta nghĩ rằng ông ta đúng là đang mơ mộng hão huyền.
“Cho bà tất nhiên là không thể, nhưng con gái chúng ta thì khác!”
“Ý ông là sao?” Mẹ Kim Chi mơ hồ cảm thấy chồng mình đang có kế hoạch gì đó, vội hỏi.
“Giờ tình trạng Trần Lục như vậy, không thể thiếu người chăm sóc. Nếu Kim Chi trở thành con dâu nhà họ Trần, ngôi nhà đó chẳng phải sau này sẽ thuộc về con gái chúng ta sao? Lúc đó, không cần thuê, chúng ta có thể đường đường chính chính ở vào nhà đó mà ở, có gì là không được!”
“Ông điên rồi à? Trần Lục là người sống thực vật, ông muốn con gái chúng ta nhảy vào hố lửa sao!” Mẹ Kim Chi tuy miệng lưỡi độc địa nhưng trong lòng vẫn lo cho con gái.
“Bà đúng là đầu óc không linh hoạt. Người sống thực vật có thể sống được mấy năm? Chăm sóc vài năm được cả căn nhà, không phải rất đáng giá sao? Bà biết ngôi nhà của họ Trần đáng giá bao nhiêu không? Cả gia đình chúng ta làm cả đời cũng không kiếm được nhiêu đó! Chỉ cần Hoàng Uyển Thanh đồng ý, ngôi nhà đó sau này sẽ là của chúng ta! Có ngôi nhà rồi, sau này làm gì cũng được! Nhà có vị trí tốt, cho thuê hay làm kinh doanh nhỏ cũng kiếm được nhiều tiền! Bà đúng là không có nhìn xa trông rộng, bà cho rằng tôi đọc báo là do rảnh rỗi, nhưng thật ra, tôi là nghiên cứu thông tin, chính sách của nhà nước đấy. Sau này khu này có thể sẽ bị giải tỏa, số tiền đền bù cho bà tiêu cả đời cũng không hết! Đây là cơ hội trời ban để gia đình chúng ta đổi đời đó, có nắm chắt nó hay không là tùy vào lựa chọn của bà!”
“Ông nói thật sao?” Mẹ Kim Chi nghe mà ngây người, bà ta bị mê hoặc bởi tương lai do chồng mình vẽ ra. Ai mà không muốn làm bà chủ giàu có, sống trong ngôi nhà lớn chứ?
“Tôi có bao giờ lừa bà? Nếu không phải tôi theo dõi báo chí, Kim Chi có thể tìm được việc ở căng tin tòa soạn sao? Công việc đó rất cạnh tranh, bao nhiêu người biết sau đều hối hận?”
Đúng là như vậy thật. Khi thông tin tuyển dụng xuất hiện trên báo, ông ta lập tức bảo con gái đi xin việc cho nên dễ được nhận. Sau này người khác biết căng tin tuyển dụng thì lúc này đã đầy người.
Dù là làm việc ở căng tin, nhưng là đơn vị nhà nước, rất được coi trọng!
—--------------
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa mà!” Kim Chi khó chịu lấy tay che mặt, thấp giọng cầu xin.
“Tại sao mẹ không được nói? Con giúp ích gì cho cái nhà này mà có quyền không cho mẹ nói? Bà ta như thế nào thì mẹ mới nói, mẹ cũng đâu rỗi hơi mà nói bà ta!”
“Cô giáo Hoàng cho thuê nhà rồi sao?” Kim Phú không tin hỏi.
Mẹ của Kim Chi liếc ông ta một cái, châm biếm: “Cái gì mà cô giáo Hoàng? Ông nghĩ bà ta còn là người nổi tiếng trên sân khấu như trước đây à, giờ bà ta chẳng qua cũng chỉ là người nhặt rác kiếm tiền thôi! Đúng là phụ nữ chết tiệt, thà cho người ngoài thuê nhà chứ không cho chúng ta thuê, con trai bà ta thành người thực vật cũng đáng đời! Lúc con trai bà ta gặp chuyện, chúng ta không nên giúp đỡ, đúng là lòng tốt bị coi thường mà! Tức chết tôi rồi! Bực cả cái mình!”
Nói xong, bà ta chỉ tay vào trán con gái, “Lần sau còn để cho mẹ thấy con chạy đến nhà đó, xem mẹ có đánh gãy chân con không!”
“Ôi, cơ hội phát tài đến rồi!” Kim Phú đập đùi, phấn khích nói.
Kim Chi và mẹ cô ta đều giật mình.
“Cơ hội phát tài gì?” Mẹ Kim Chi ngạc nhiên hỏi.
“Lại đây, tôi kể cho bà nghe.” Kim Phú kéo tay vợ, bắt đầu nói về ý tưởng của mình.
“Bà có muốn ngôi nhà lớn của nhà họ Trần không?”
“Ông hỏi thừa! Ai mà không muốn! Tôi muốn nhưng Hoàng Uyển Thanh có cho tôi không? Tôi trả tiền bà ta còn không thèm cho thuê, ông toàn nói những lời vô nghĩa!” Mẹ của Kim Chi lườm chồng một cái, bà ta nghĩ rằng ông ta đúng là đang mơ mộng hão huyền.
“Cho bà tất nhiên là không thể, nhưng con gái chúng ta thì khác!”
“Ý ông là sao?” Mẹ Kim Chi mơ hồ cảm thấy chồng mình đang có kế hoạch gì đó, vội hỏi.
“Giờ tình trạng Trần Lục như vậy, không thể thiếu người chăm sóc. Nếu Kim Chi trở thành con dâu nhà họ Trần, ngôi nhà đó chẳng phải sau này sẽ thuộc về con gái chúng ta sao? Lúc đó, không cần thuê, chúng ta có thể đường đường chính chính ở vào nhà đó mà ở, có gì là không được!”
“Ông điên rồi à? Trần Lục là người sống thực vật, ông muốn con gái chúng ta nhảy vào hố lửa sao!” Mẹ Kim Chi tuy miệng lưỡi độc địa nhưng trong lòng vẫn lo cho con gái.
“Bà đúng là đầu óc không linh hoạt. Người sống thực vật có thể sống được mấy năm? Chăm sóc vài năm được cả căn nhà, không phải rất đáng giá sao? Bà biết ngôi nhà của họ Trần đáng giá bao nhiêu không? Cả gia đình chúng ta làm cả đời cũng không kiếm được nhiêu đó! Chỉ cần Hoàng Uyển Thanh đồng ý, ngôi nhà đó sau này sẽ là của chúng ta! Có ngôi nhà rồi, sau này làm gì cũng được! Nhà có vị trí tốt, cho thuê hay làm kinh doanh nhỏ cũng kiếm được nhiều tiền! Bà đúng là không có nhìn xa trông rộng, bà cho rằng tôi đọc báo là do rảnh rỗi, nhưng thật ra, tôi là nghiên cứu thông tin, chính sách của nhà nước đấy. Sau này khu này có thể sẽ bị giải tỏa, số tiền đền bù cho bà tiêu cả đời cũng không hết! Đây là cơ hội trời ban để gia đình chúng ta đổi đời đó, có nắm chắt nó hay không là tùy vào lựa chọn của bà!”
“Ông nói thật sao?” Mẹ Kim Chi nghe mà ngây người, bà ta bị mê hoặc bởi tương lai do chồng mình vẽ ra. Ai mà không muốn làm bà chủ giàu có, sống trong ngôi nhà lớn chứ?
“Tôi có bao giờ lừa bà? Nếu không phải tôi theo dõi báo chí, Kim Chi có thể tìm được việc ở căng tin tòa soạn sao? Công việc đó rất cạnh tranh, bao nhiêu người biết sau đều hối hận?”
Đúng là như vậy thật. Khi thông tin tuyển dụng xuất hiện trên báo, ông ta lập tức bảo con gái đi xin việc cho nên dễ được nhận. Sau này người khác biết căng tin tuyển dụng thì lúc này đã đầy người.
Dù là làm việc ở căng tin, nhưng là đơn vị nhà nước, rất được coi trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.