Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 16: Giúp Đỡ
Thập Nguyệt Bảo
22/07/2024
Editor: Tô Nhi
—------------------
Trời dần tối lại, đèn đường hai bên cũng sáng lên, trên phố, mọi người đều vội vã trở về nhà. Dương Lệ Quyên đạp chiếc xe ba bánh đi mà không có mục đích rõ ràng, cô nhìn về những ngôi nhà ở hai bên đường, ánh đèn lấp lánh phản chiếu khắp nơi, nhưng không có ngôi nhà nào là nơi dừng chân của ba mẹ con cô, lòng cô bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?” Giọng nói non nớt của Lương Hổ vang lên.
"Chúng ta ở khách sạn đêm nay. Ngày mai mẹ sẽ đi tìm nhà, chúng ta sẽ sớm có nhà của mình thôi!" Dương Lệ Quyên cố gắng tỏ ra lạc quan.
"Thật không mẹ? Chúng ta cũng sẽ có nhà ở thành phố sao?" Hai đứa trẻ phấn khích hỏi, chúng còn tưởng mẹ sẽ đưa bọn chúng về quê.
"Đương nhiên là thật rồi! Hơn nữa các con sẽ học tập ở đây nữa!" Dương Lệ Quyên khẳng định với bọn trẻ.
"Tuyệt quá đi, chúng ta sắp có nhà rồi!" Hai đứa trẻ nhảy cẫng lên vì vui sướng.
"Ôi, hai đứa đừng nhảy nữa, coi chừng xe lật đấy!" Dương Lệ Quyên dừng xe lại, trước mặt là một con dốc lớn, cô không thể đạp nổi nên đành đẩy xe đi.
Hai đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện, cả hai lập tức nhảy xuống xe để phụ cô đẩy xe. Mới đi được một nửa con dốc thì thấy một người phụ nữ mang một thùng giấy nằm ngã trên đường, bà thở không ra hơi liên tục thở hổn hển.
Dương Lệ Quyên vội phanh xe ba bánh lại của mình lại, chạy tới đỡ người phụ nữ lên.
Khuôn mặt bà tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, tóc dính vào hai bên trán, bàn tay bà run rẩy tìm gì đó trong túi. Dương Lệ Quyên liền nhận ra trong túi có thể có thuốc, cô nhanh chóng tìm rồi lấy ra một ống thuốc, xịt vài lần vào miệng người phụ nữ, cố gắng giúp bà ổn định thở.
"Dì ơi, dì thấy trong người sao rồi?"
Hoàng Uyển Thanh từ từ điều chỉnh hơi thở của mình, một lúc sau mới hồi phục lại hơi thở, kéo khăn lên che miệng, lúc này bà mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bà cảm thấy sợ hãi không thôi, ban nãy thật nguy hiểm, nếu không có cô gái này giúp, có lẽ bà đã không qua khỏi! Nghĩ đến đây, bà cảm thấy chua xót, bản thân bà chết thì không sao, nhưng con trai bà phải làm sao? Trong thoáng chốc, bà đã nghĩ đến đủ mọi tình huống xấu nhất có thể xảy đến với của con trai. Không kiềm chế được cảm xúc, toàn thân bà run rẩy.
Không được, bà nhất định không thể xảy ra chuyện!
Bà loạng choạng đứng dậy, thấy Dương Lệ Quyên đứng bên cạnh cùng hai đứa trẻ, bà run rẩy lấy từ túi ra một đồng tiền đưa cho cô, "Cô gái, cảm ơn cô đã giúp đỡ. Cô lấy tiền này mua gì đó ngon ngon cho bọn trẻ nhé!"
"Không cần đâu, không cần đâu. Dì cất lại đi, bây giờ dì thấy sao trong người sao rồi? Dì có cần đến bệnh viện không?" Dương Lệ Quyên quan tâm hỏi.
"Không cần, bệnh cũ thôi." Hoàng Uyển Thanh thở dài, nói: "Cô cứ bận việc của mình đi, tôi tự lo được."
Dương Lệ Quyên gật đầu, giúp người phụ nữ nhấc thùng giấy lên, thấy thùng khá nặng, liền nói: "Dì ơi, cái này nặng lắm, một mình dì có khiêng nổi không?"
Hoàng Uyển Thanh cười khổ, "Được mà."
"Mẹ ơi, hay chúng ta giúp bà mang cái này về nhà rồi hãy đi tìm chỗ ở sau?" Lương Hổ dùng giọng non nớt đề nghị.
Dương Lệ Quyên xoa đầu con trai, cười nói: "Con ngoan lắm. Nhưng con hỏi bà nhà ở đâu, xem có tiện hay không đã nhé?"
Có khi nhiệt tình quá lại khiến người khác khó xử. Có thể nhà người ta không tiện cho mình đến, nhưng mình cứ muốn giúp như vậy không phải khiến người ta khó xử sao? Vì thế tốt nhất là hỏi ý kiến người ta trước, để tránh tình huống xấu hổ.
Hóa ra ba mẹ con không có chỗ ở, Hoàng Uyển Thanh dưới ánh đèn đường quan sát Dương Lệ Quyên một chút. Bà thấy cô ăn mặc giản dị, tóc buộc lỏng, toàn thân toát lên khí chất dịu dàng, đôi mắt sáng sủa, rất ưa nhìn, khí chất cũng rất tốt.
—------------------
Trời dần tối lại, đèn đường hai bên cũng sáng lên, trên phố, mọi người đều vội vã trở về nhà. Dương Lệ Quyên đạp chiếc xe ba bánh đi mà không có mục đích rõ ràng, cô nhìn về những ngôi nhà ở hai bên đường, ánh đèn lấp lánh phản chiếu khắp nơi, nhưng không có ngôi nhà nào là nơi dừng chân của ba mẹ con cô, lòng cô bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?” Giọng nói non nớt của Lương Hổ vang lên.
"Chúng ta ở khách sạn đêm nay. Ngày mai mẹ sẽ đi tìm nhà, chúng ta sẽ sớm có nhà của mình thôi!" Dương Lệ Quyên cố gắng tỏ ra lạc quan.
"Thật không mẹ? Chúng ta cũng sẽ có nhà ở thành phố sao?" Hai đứa trẻ phấn khích hỏi, chúng còn tưởng mẹ sẽ đưa bọn chúng về quê.
"Đương nhiên là thật rồi! Hơn nữa các con sẽ học tập ở đây nữa!" Dương Lệ Quyên khẳng định với bọn trẻ.
"Tuyệt quá đi, chúng ta sắp có nhà rồi!" Hai đứa trẻ nhảy cẫng lên vì vui sướng.
"Ôi, hai đứa đừng nhảy nữa, coi chừng xe lật đấy!" Dương Lệ Quyên dừng xe lại, trước mặt là một con dốc lớn, cô không thể đạp nổi nên đành đẩy xe đi.
Hai đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện, cả hai lập tức nhảy xuống xe để phụ cô đẩy xe. Mới đi được một nửa con dốc thì thấy một người phụ nữ mang một thùng giấy nằm ngã trên đường, bà thở không ra hơi liên tục thở hổn hển.
Dương Lệ Quyên vội phanh xe ba bánh lại của mình lại, chạy tới đỡ người phụ nữ lên.
Khuôn mặt bà tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, tóc dính vào hai bên trán, bàn tay bà run rẩy tìm gì đó trong túi. Dương Lệ Quyên liền nhận ra trong túi có thể có thuốc, cô nhanh chóng tìm rồi lấy ra một ống thuốc, xịt vài lần vào miệng người phụ nữ, cố gắng giúp bà ổn định thở.
"Dì ơi, dì thấy trong người sao rồi?"
Hoàng Uyển Thanh từ từ điều chỉnh hơi thở của mình, một lúc sau mới hồi phục lại hơi thở, kéo khăn lên che miệng, lúc này bà mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bà cảm thấy sợ hãi không thôi, ban nãy thật nguy hiểm, nếu không có cô gái này giúp, có lẽ bà đã không qua khỏi! Nghĩ đến đây, bà cảm thấy chua xót, bản thân bà chết thì không sao, nhưng con trai bà phải làm sao? Trong thoáng chốc, bà đã nghĩ đến đủ mọi tình huống xấu nhất có thể xảy đến với của con trai. Không kiềm chế được cảm xúc, toàn thân bà run rẩy.
Không được, bà nhất định không thể xảy ra chuyện!
Bà loạng choạng đứng dậy, thấy Dương Lệ Quyên đứng bên cạnh cùng hai đứa trẻ, bà run rẩy lấy từ túi ra một đồng tiền đưa cho cô, "Cô gái, cảm ơn cô đã giúp đỡ. Cô lấy tiền này mua gì đó ngon ngon cho bọn trẻ nhé!"
"Không cần đâu, không cần đâu. Dì cất lại đi, bây giờ dì thấy sao trong người sao rồi? Dì có cần đến bệnh viện không?" Dương Lệ Quyên quan tâm hỏi.
"Không cần, bệnh cũ thôi." Hoàng Uyển Thanh thở dài, nói: "Cô cứ bận việc của mình đi, tôi tự lo được."
Dương Lệ Quyên gật đầu, giúp người phụ nữ nhấc thùng giấy lên, thấy thùng khá nặng, liền nói: "Dì ơi, cái này nặng lắm, một mình dì có khiêng nổi không?"
Hoàng Uyển Thanh cười khổ, "Được mà."
"Mẹ ơi, hay chúng ta giúp bà mang cái này về nhà rồi hãy đi tìm chỗ ở sau?" Lương Hổ dùng giọng non nớt đề nghị.
Dương Lệ Quyên xoa đầu con trai, cười nói: "Con ngoan lắm. Nhưng con hỏi bà nhà ở đâu, xem có tiện hay không đã nhé?"
Có khi nhiệt tình quá lại khiến người khác khó xử. Có thể nhà người ta không tiện cho mình đến, nhưng mình cứ muốn giúp như vậy không phải khiến người ta khó xử sao? Vì thế tốt nhất là hỏi ý kiến người ta trước, để tránh tình huống xấu hổ.
Hóa ra ba mẹ con không có chỗ ở, Hoàng Uyển Thanh dưới ánh đèn đường quan sát Dương Lệ Quyên một chút. Bà thấy cô ăn mặc giản dị, tóc buộc lỏng, toàn thân toát lên khí chất dịu dàng, đôi mắt sáng sủa, rất ưa nhìn, khí chất cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.