Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 15: Thanh Cao
Thập Nguyệt Bảo
21/07/2024
Editor: Tô Nhi
—------------------
“Không cần đâu, ông chủ Chu. Tiền lương mỗi buổi biểu diễn của tôi đã rất cao rồi! Cảm ơn ông chủ Chu, tôi xin phép đi trước.” Dương Lệ Quyên nói xong liền lập tức rời đi.
A Bân nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng rất hụt hẫng, ông chủ đối với Dương Lệ Quyên rất tốt, nhưng cô nói đi là đi, không có chút lưu luyến nào.
“Ông chủ , có cần đuổi theo không? Anh trả cho cô ấy nhiều tiền như vậy mà cô ấy còn không muốn, này có phải quá thanh cao không?”
Chu Khải ném tiền trên bàn trà, “Đuổi theo làm cái gì? Đến chuyện Mạnh mẫu tam thiên cậu còn không biết thì đuổi theo có ích gì? Thật là mất mặt!”
A Bân nhặt tiền lên, vẻ mặt ấm ức, “Ông chủ, tôi tiểu học còn chưa học xong, chữ viết còn không biết hết. Tôi viết được tên mình đã là giỏi lắm rồi làm sao mà tôi biết chuyện Mạnh mẫu, tam thiên là gì? Chuyện đó có ý nghĩa thế nào? Mạnh mẫu giá trị 3000 tệ à?”
“Cút đi, tôi thấy cậu có giá trị 3000 tệ thì đúng hơn!” Chu Khải tức giận đến nỗi đầu phình to lên.
“3000 tệ cũng không ít!” A Bân cười làm lành rời khỏi phòng.
===============
“Mẹ ơi, sao chúng ta phải đi?” Lương Hổ có chút khó hiểu hỏi.
Cậu bé rất thích chỗ này, ở đây ăn uống ngon hơn nhiều so với ở quê, hơn nữa kiếm tiền cũng dễ. Cậu chỉ cần uống một ngụm rượu là được cho một đồng, dù rượu rất cay nhưng một đồng thật sự rất lớn, có thể mua nhiều thứ.
Dù sao Lương Ni cũng lớn hơn một chút, cô bé hiểu ra rằng mẹ không thích hai chị em chúng đến phòng trà chơi, càng không thích hai chị em uống rượu với khách để kiếm tiền.
“Mẹ ơi, bọn con sai rồi, bọn con không nên uống rượu. Trẻ con không thể uống rượu.”
Lương Hổ lắc lắc đầu nhỏ của mình, nói: “Ai nói trẻ con không thể uống rượu? Trước đây ông nội đã cho em uống rượu rồi, ông nội dùng đũa chấm một ít đút cho em. Em đã uống rượu lâu rồi!”
“Em còn nói!” Lương Ni đẩy em mình một cái, “Em quên là ông nội uống say rồi điên lên chửi bới, đập phá đồ đạc trong nhà, ông nội còn lăn xuống mương sao? Uống rượu vào có thể khiến người điên lên, rượu không phải thứ tốt!”
“Thôi, hai đứa đừng cãi nữa, mẹ kể chuyện cho hai đứa nghe chuyện này.” Dương Lệ Quyên xoa đầu hai đứa nhỏ, cười nói.
“Hay quá, kể chuyện đi mẹ, con thích nghe chuyện nhất!” Lương Hổ phấn khởi nói.
Dương Lệ Quyên vừa thu dọn đồ đạc, vừa kể chuyện Mạnh mẫu tam thiên cho hai đứa nghe.
Đồ đạc của ba mẹ con vốn dĩ không nhiều cho nên thu dọn rất nhanh. Dương Lệ Quyên lại quét dọn phòng một lần, rồi mới chuẩn bị đưa các con rời đi.
Quay lại nhìn thấy Chu Khải đứng ở cửa, tựa hồ đã đến từ lâu.
“Ông chủ Chu, anh đến từ lúc nào thế?” Dương Lệ Quyên có chút ngại ngùng hỏi.
“Khi cô kể chuyện Mạnh mẫu tam thiên thì tôi đã đến.” Anh nói rồi liếc nhìn A Bân một cái, “Bây giờ cậu đã biết Mạnh mẫu tam thiên là gì rồi chứ?”
A Bân vẻ mặt xấu hổ, “Tôi đã biết.”
Giờ phút này, anh cũng hiểu vì sao Dương Lệ Quyên muốn đưa hai đứa trẻ đi. Trẻ con ở trong môi trường như vậy sẽ không học được điều gì tốt.
“Em gái, chúng ta coi như là quen biết. Chu Khải tôi rất coi trọng tài năng của cô. Tôi kinh doanh không vì tình cảm, nhưng về sau gặp khó khăn gì, cô cứ nói một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ! Ở Việt Châu, lời tôi nói vẫn có trọng lượng!”
“Cảm ơn ông chủ Chu. Tôi đã quét dọn phòng sạch sẽ, đây là chìa khóa.” Dương Lệ Quyên đưa chìa khóa cho A Bân, “Vậy tôi xin phép đưa các con đi trước!” Nói xong cô kéo các con rời đi.
Chu Khải nhìn quanh phòng, thấy dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng, thở dài nói: “Là người cẩn thận thật!”
A Bân lại một lần cảm khái nói: “Lương Kiến Quốc thật không phải người tốt, vợ tốt như vậy mà không cần!”
Chu Khải suy nghĩ gì đó, vẫy tay gọi A Bân lại, “Tìm mấy người anh em làm cho tôi chút chuyện.”
—------------------
“Không cần đâu, ông chủ Chu. Tiền lương mỗi buổi biểu diễn của tôi đã rất cao rồi! Cảm ơn ông chủ Chu, tôi xin phép đi trước.” Dương Lệ Quyên nói xong liền lập tức rời đi.
A Bân nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng rất hụt hẫng, ông chủ đối với Dương Lệ Quyên rất tốt, nhưng cô nói đi là đi, không có chút lưu luyến nào.
“Ông chủ , có cần đuổi theo không? Anh trả cho cô ấy nhiều tiền như vậy mà cô ấy còn không muốn, này có phải quá thanh cao không?”
Chu Khải ném tiền trên bàn trà, “Đuổi theo làm cái gì? Đến chuyện Mạnh mẫu tam thiên cậu còn không biết thì đuổi theo có ích gì? Thật là mất mặt!”
A Bân nhặt tiền lên, vẻ mặt ấm ức, “Ông chủ, tôi tiểu học còn chưa học xong, chữ viết còn không biết hết. Tôi viết được tên mình đã là giỏi lắm rồi làm sao mà tôi biết chuyện Mạnh mẫu, tam thiên là gì? Chuyện đó có ý nghĩa thế nào? Mạnh mẫu giá trị 3000 tệ à?”
“Cút đi, tôi thấy cậu có giá trị 3000 tệ thì đúng hơn!” Chu Khải tức giận đến nỗi đầu phình to lên.
“3000 tệ cũng không ít!” A Bân cười làm lành rời khỏi phòng.
===============
“Mẹ ơi, sao chúng ta phải đi?” Lương Hổ có chút khó hiểu hỏi.
Cậu bé rất thích chỗ này, ở đây ăn uống ngon hơn nhiều so với ở quê, hơn nữa kiếm tiền cũng dễ. Cậu chỉ cần uống một ngụm rượu là được cho một đồng, dù rượu rất cay nhưng một đồng thật sự rất lớn, có thể mua nhiều thứ.
Dù sao Lương Ni cũng lớn hơn một chút, cô bé hiểu ra rằng mẹ không thích hai chị em chúng đến phòng trà chơi, càng không thích hai chị em uống rượu với khách để kiếm tiền.
“Mẹ ơi, bọn con sai rồi, bọn con không nên uống rượu. Trẻ con không thể uống rượu.”
Lương Hổ lắc lắc đầu nhỏ của mình, nói: “Ai nói trẻ con không thể uống rượu? Trước đây ông nội đã cho em uống rượu rồi, ông nội dùng đũa chấm một ít đút cho em. Em đã uống rượu lâu rồi!”
“Em còn nói!” Lương Ni đẩy em mình một cái, “Em quên là ông nội uống say rồi điên lên chửi bới, đập phá đồ đạc trong nhà, ông nội còn lăn xuống mương sao? Uống rượu vào có thể khiến người điên lên, rượu không phải thứ tốt!”
“Thôi, hai đứa đừng cãi nữa, mẹ kể chuyện cho hai đứa nghe chuyện này.” Dương Lệ Quyên xoa đầu hai đứa nhỏ, cười nói.
“Hay quá, kể chuyện đi mẹ, con thích nghe chuyện nhất!” Lương Hổ phấn khởi nói.
Dương Lệ Quyên vừa thu dọn đồ đạc, vừa kể chuyện Mạnh mẫu tam thiên cho hai đứa nghe.
Đồ đạc của ba mẹ con vốn dĩ không nhiều cho nên thu dọn rất nhanh. Dương Lệ Quyên lại quét dọn phòng một lần, rồi mới chuẩn bị đưa các con rời đi.
Quay lại nhìn thấy Chu Khải đứng ở cửa, tựa hồ đã đến từ lâu.
“Ông chủ Chu, anh đến từ lúc nào thế?” Dương Lệ Quyên có chút ngại ngùng hỏi.
“Khi cô kể chuyện Mạnh mẫu tam thiên thì tôi đã đến.” Anh nói rồi liếc nhìn A Bân một cái, “Bây giờ cậu đã biết Mạnh mẫu tam thiên là gì rồi chứ?”
A Bân vẻ mặt xấu hổ, “Tôi đã biết.”
Giờ phút này, anh cũng hiểu vì sao Dương Lệ Quyên muốn đưa hai đứa trẻ đi. Trẻ con ở trong môi trường như vậy sẽ không học được điều gì tốt.
“Em gái, chúng ta coi như là quen biết. Chu Khải tôi rất coi trọng tài năng của cô. Tôi kinh doanh không vì tình cảm, nhưng về sau gặp khó khăn gì, cô cứ nói một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ! Ở Việt Châu, lời tôi nói vẫn có trọng lượng!”
“Cảm ơn ông chủ Chu. Tôi đã quét dọn phòng sạch sẽ, đây là chìa khóa.” Dương Lệ Quyên đưa chìa khóa cho A Bân, “Vậy tôi xin phép đưa các con đi trước!” Nói xong cô kéo các con rời đi.
Chu Khải nhìn quanh phòng, thấy dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng, thở dài nói: “Là người cẩn thận thật!”
A Bân lại một lần cảm khái nói: “Lương Kiến Quốc thật không phải người tốt, vợ tốt như vậy mà không cần!”
Chu Khải suy nghĩ gì đó, vẫy tay gọi A Bân lại, “Tìm mấy người anh em làm cho tôi chút chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.