Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 14: Nghỉ Việc
Thập Nguyệt Bảo
21/07/2024
Editor: Tô Nhi
—---------------
Chu Khải nằm ngửa trên sô pha, thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy chua xót, chung quy là anh không được may mắn như thế. Nếu nói anh may mắn thì sao năm xưa mẹ anh lại bỏ rơi anh?
Trời tuyết lớn như vậy, mẹ anh cứ thế mà đi, không bao giờ trở về nữa……
“Trên đời có mẹ mới tốt, đứa trẻ không mẹ không khác gì cỏ dại…..”
=====================
A Bân vừa mới đi vào đại sảnh, liền thấy Dương Lệ Quyên nghiêm túc đi lại đây, Lý Hiểu Vân đi bên cạnh đang khuyên bảo cái gì đó.
“Có chuyện gì vậy?” A Bân hỏi.
“Tôi muốn nghỉ việc.” Dương Lệ Quyên nói với thái độ kiên quyết.
“Nghỉ việc? Vì sao lại nghỉ việc?” A Bân khó hiểu, anh quay đầu hỏi Lý Hiểu Vân, “Có chuyện gì xảy ra?”
"Có khách hàng cho hai đứa con của cô ấy tiền lẻ để bọn trẻ uống rượu." Lý Hiểu Vân bất đắc dĩ nói.
"Này không phải chuyện lớn gì cả. Không phải dặn bọn trẻ không uống là xong thôi mà? Cô hát hay như vậy, một đêm có thể kiếm ba bốn chục tệ, nhiều người làm cả tháng còn không được như vậy. Sao lại nói nghỉ là nghỉ chứ?" A Bân cười khuyên nhủ.
"Tôi nhất định phải nghỉ, đây không phải vấn đề về tiền bạc. Ông chủ Chu ở đâu, tôi muốn nói chuyện với anh ấy." Dương Lệ Quyên nói.
Thấy Dương Lệ Quyên rất quyết tâm, không giống như là nhất thời nóng giận, A Bân đành phải đưa cô ấy đi gặp Chu Khải.
"Muốn nghỉ sao?" Chu Khải ngồi dậy, cười hỏi: "Vì lý do gì? Tiền lương ít quá sao?"
"Không phải vấn đề tiền bạc. Môi trường ở đây quá phức tạp, tôi mang theo con nhỏ thực sự không tiện, nên tôi xin nghỉ việc." Dương Lệ Quyên nói rõ ràng và dứt khoát.
Chu Khải gật đầu, nói: "Nơi này đúng là không phù hợp cho trẻ con. Nếu vậy, cô có thể gửi con về quê, còn cô ở lại đây hát, tôi sẽ tăng lương cho cô, thế nào?"
"A, đây là một ý kiến hay. Lệ Quyên, cô mau cảm ơn ông chủ đi, đây là sự đãi ngộ tốt đấy, tôi còn chưa từng được đãi ngộ thế này!" A Bân nhanh chóng khuyên nhủ theo ý của Chu Khải.
Anh cũng nhận ra điều khác thường, ông chủ chưa từng để tâm đến ai như vậy. Chẳng lẽ ông chủ thích Dương Lệ Quyên? A Bân lén nhìn Chu Khải, thấy anh nhìn Dương Lệ Quyên rất dịu dàng, không giống như nhìn những cô gái khác, mà giống như đang nhìn người thân của mình, như thể Dương Lệ Quyên thật sự là em gái của anh vậy.
"Ông chủ Chu, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không có ý định gửi con về quê. Tôi nhất định phải nghỉ việc, mong anh đồng ý." Dương Lệ Quyên nói.
Chu Khải im lặng không nói gì.
A Bân hơi sốt ruột nhìn Dương Lệ Quyên một cái, khuyên nhủ cô: "Cô là phụ nữ, mang theo hai đứa nhỏ kiếm sống cũng không dễ dàng. Hai đứa trẻ không phải con một mình cô, nếu không thể gửi về quê, vậy gửi cho ba của chúng, để anh ta nuôi!"
Dương Lệ Quyên cười cười, nói: "Không giấu các anh, tôi và ba của bọn trẻ đã ly hôn. Anh ta không muốn nuôi con. Hai đứa nhỏ gặp phải loại ba như vậy đã đáng thương lắm rồi, tôi không thể bỏ rơi bọn trẻ. Dù cuộc sống sẽ khó khăn thế nào đi nữa thì khi tôi vẫn còn sống tôi sẽ không bỏ rơi hai đứa nhỏ. "
"Nếu vậy, cô càng nên kiếm nhiều tiền hơn, có tiền thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều!" A Bân nói.
"Cô có biết chuyện Mạnh mẫu tam thiên (*)không?"
A Bân không hiểu gì, "Mạnh Mẫu gì? Ba lần là sao?"
Chu Khải liếc mắt nhìn A Bân một cái, sau đó nói với Dương Lệ Quyên: "Được rồi, cô muốn đi thì đi đi, không cần phải khó xử." Nói rồi anh lấy ra từ ngăn kéo một xấp tiền lớn đặt lên bàn trà, nói: "Cô cầm số tiền này, coi như là tiền cảm ơn, cô giúp tôi thu hút khách mấy hôm nay.”
========================
(*) Mạnh Mẫu Tam Thiên (Mẹ của Mạnh Tử 3 lần chuyển nhà dạy con): Mạnh Tử mồ côi cha từ nhỏ và chịu sự nuôi dưỡng giáo dục của mẹ là Chương Thị, sau này được gọi là Mạnh Mẫu. Mạnh Mẫu nổi tiếng với câu chuyện 3 lần chuyển nhà để cho con trai mình được sống, học tập trong ngôi trường và môi trường giáo dục tốt nhất.
Lần đầu tiên hai mẹ con Mạnh Tử chuyển nhà khi ấy nhà gần ở nghĩa địa. Mạnh Tử thấy người ta đào, chôn, lăn, khóc, về nhà cũng bắt chước theo đào, chôn, lăn, khóc. Bà Mẹ trong lòng thầm nghĩ : “Chỗ u ám, dối gian như vậy không phải chỗ con ta ở được”.
Lần thứ hai bà mới dọn nhà ra gần chợ. Mạnh Tử ở gần chợ thấy người buôn bán điên đảo lọc lừa lẫn nhau, Bà mẹ lại nghĩ : “Chỗ thị phi này cũng không phải chỗ con ta ở được”.
Lần cuối Mạnh Mẫu bèn dọn nhà đến ở cạnh trường học. Mạnh Tử ở gần trường học, thấy trẻ đua nhau học lễ nghĩa, nhân cách, cũng ham học theo với chúng bạn cắp sách vở đến trường. Bấy giờ bà mẹ mới vui lòng nghĩ: “Chỗ này là mới thực sự là chỗ cho con ta nên người !”
Một hôm, thầy Mạnh Tử thấy nhà hàng xóm giết heo, về hỏi mẹ: “Người ta giết heo làm gì vậy mẹ ?”
Bà mẹ đang bận chuyện nhà nên nói đùa với con : “Để cho con ăn đấy !” Nói xong, bà hối hận nghĩ lại: “Ta lỡ miệng rồi ! Con ta thơ dại, ý thức còn mới mở mang mà ta lại nói đùa với nó thì chẳng khác nào dạy nó nói dối hay sao ?” Nghĩ vậy bà đi mua thịt heo về cho con ăn thật.
Lại một hôm, Mạnh Tử bỏ học về nhà chơi. Bà mẹ đang ngồi dệt cửi, trông thấy liền cầm dao cắt đứt ngang tấm vải đang dệt trên khung, xúc động mà nói rằng: “Con đang đi học mà bỏ học thì cũng như ta đang dệt tấm vải này mà cắt đứt đi như vậy ! ”
Từ hôm đó Mạnh Tử cảm khái lời mẹ dạy, quyết không phụ tấm lòng của mẹ, chuyên tâm chuyện học tập, rồi về sau thành một bậc đại hiền vang danh ở thời Xuân Thu Chiến Quốc.
—---------------
Chu Khải nằm ngửa trên sô pha, thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy chua xót, chung quy là anh không được may mắn như thế. Nếu nói anh may mắn thì sao năm xưa mẹ anh lại bỏ rơi anh?
Trời tuyết lớn như vậy, mẹ anh cứ thế mà đi, không bao giờ trở về nữa……
“Trên đời có mẹ mới tốt, đứa trẻ không mẹ không khác gì cỏ dại…..”
=====================
A Bân vừa mới đi vào đại sảnh, liền thấy Dương Lệ Quyên nghiêm túc đi lại đây, Lý Hiểu Vân đi bên cạnh đang khuyên bảo cái gì đó.
“Có chuyện gì vậy?” A Bân hỏi.
“Tôi muốn nghỉ việc.” Dương Lệ Quyên nói với thái độ kiên quyết.
“Nghỉ việc? Vì sao lại nghỉ việc?” A Bân khó hiểu, anh quay đầu hỏi Lý Hiểu Vân, “Có chuyện gì xảy ra?”
"Có khách hàng cho hai đứa con của cô ấy tiền lẻ để bọn trẻ uống rượu." Lý Hiểu Vân bất đắc dĩ nói.
"Này không phải chuyện lớn gì cả. Không phải dặn bọn trẻ không uống là xong thôi mà? Cô hát hay như vậy, một đêm có thể kiếm ba bốn chục tệ, nhiều người làm cả tháng còn không được như vậy. Sao lại nói nghỉ là nghỉ chứ?" A Bân cười khuyên nhủ.
"Tôi nhất định phải nghỉ, đây không phải vấn đề về tiền bạc. Ông chủ Chu ở đâu, tôi muốn nói chuyện với anh ấy." Dương Lệ Quyên nói.
Thấy Dương Lệ Quyên rất quyết tâm, không giống như là nhất thời nóng giận, A Bân đành phải đưa cô ấy đi gặp Chu Khải.
"Muốn nghỉ sao?" Chu Khải ngồi dậy, cười hỏi: "Vì lý do gì? Tiền lương ít quá sao?"
"Không phải vấn đề tiền bạc. Môi trường ở đây quá phức tạp, tôi mang theo con nhỏ thực sự không tiện, nên tôi xin nghỉ việc." Dương Lệ Quyên nói rõ ràng và dứt khoát.
Chu Khải gật đầu, nói: "Nơi này đúng là không phù hợp cho trẻ con. Nếu vậy, cô có thể gửi con về quê, còn cô ở lại đây hát, tôi sẽ tăng lương cho cô, thế nào?"
"A, đây là một ý kiến hay. Lệ Quyên, cô mau cảm ơn ông chủ đi, đây là sự đãi ngộ tốt đấy, tôi còn chưa từng được đãi ngộ thế này!" A Bân nhanh chóng khuyên nhủ theo ý của Chu Khải.
Anh cũng nhận ra điều khác thường, ông chủ chưa từng để tâm đến ai như vậy. Chẳng lẽ ông chủ thích Dương Lệ Quyên? A Bân lén nhìn Chu Khải, thấy anh nhìn Dương Lệ Quyên rất dịu dàng, không giống như nhìn những cô gái khác, mà giống như đang nhìn người thân của mình, như thể Dương Lệ Quyên thật sự là em gái của anh vậy.
"Ông chủ Chu, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không có ý định gửi con về quê. Tôi nhất định phải nghỉ việc, mong anh đồng ý." Dương Lệ Quyên nói.
Chu Khải im lặng không nói gì.
A Bân hơi sốt ruột nhìn Dương Lệ Quyên một cái, khuyên nhủ cô: "Cô là phụ nữ, mang theo hai đứa nhỏ kiếm sống cũng không dễ dàng. Hai đứa trẻ không phải con một mình cô, nếu không thể gửi về quê, vậy gửi cho ba của chúng, để anh ta nuôi!"
Dương Lệ Quyên cười cười, nói: "Không giấu các anh, tôi và ba của bọn trẻ đã ly hôn. Anh ta không muốn nuôi con. Hai đứa nhỏ gặp phải loại ba như vậy đã đáng thương lắm rồi, tôi không thể bỏ rơi bọn trẻ. Dù cuộc sống sẽ khó khăn thế nào đi nữa thì khi tôi vẫn còn sống tôi sẽ không bỏ rơi hai đứa nhỏ. "
"Nếu vậy, cô càng nên kiếm nhiều tiền hơn, có tiền thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều!" A Bân nói.
"Cô có biết chuyện Mạnh mẫu tam thiên (*)không?"
A Bân không hiểu gì, "Mạnh Mẫu gì? Ba lần là sao?"
Chu Khải liếc mắt nhìn A Bân một cái, sau đó nói với Dương Lệ Quyên: "Được rồi, cô muốn đi thì đi đi, không cần phải khó xử." Nói rồi anh lấy ra từ ngăn kéo một xấp tiền lớn đặt lên bàn trà, nói: "Cô cầm số tiền này, coi như là tiền cảm ơn, cô giúp tôi thu hút khách mấy hôm nay.”
========================
(*) Mạnh Mẫu Tam Thiên (Mẹ của Mạnh Tử 3 lần chuyển nhà dạy con): Mạnh Tử mồ côi cha từ nhỏ và chịu sự nuôi dưỡng giáo dục của mẹ là Chương Thị, sau này được gọi là Mạnh Mẫu. Mạnh Mẫu nổi tiếng với câu chuyện 3 lần chuyển nhà để cho con trai mình được sống, học tập trong ngôi trường và môi trường giáo dục tốt nhất.
Lần đầu tiên hai mẹ con Mạnh Tử chuyển nhà khi ấy nhà gần ở nghĩa địa. Mạnh Tử thấy người ta đào, chôn, lăn, khóc, về nhà cũng bắt chước theo đào, chôn, lăn, khóc. Bà Mẹ trong lòng thầm nghĩ : “Chỗ u ám, dối gian như vậy không phải chỗ con ta ở được”.
Lần thứ hai bà mới dọn nhà ra gần chợ. Mạnh Tử ở gần chợ thấy người buôn bán điên đảo lọc lừa lẫn nhau, Bà mẹ lại nghĩ : “Chỗ thị phi này cũng không phải chỗ con ta ở được”.
Lần cuối Mạnh Mẫu bèn dọn nhà đến ở cạnh trường học. Mạnh Tử ở gần trường học, thấy trẻ đua nhau học lễ nghĩa, nhân cách, cũng ham học theo với chúng bạn cắp sách vở đến trường. Bấy giờ bà mẹ mới vui lòng nghĩ: “Chỗ này là mới thực sự là chỗ cho con ta nên người !”
Một hôm, thầy Mạnh Tử thấy nhà hàng xóm giết heo, về hỏi mẹ: “Người ta giết heo làm gì vậy mẹ ?”
Bà mẹ đang bận chuyện nhà nên nói đùa với con : “Để cho con ăn đấy !” Nói xong, bà hối hận nghĩ lại: “Ta lỡ miệng rồi ! Con ta thơ dại, ý thức còn mới mở mang mà ta lại nói đùa với nó thì chẳng khác nào dạy nó nói dối hay sao ?” Nghĩ vậy bà đi mua thịt heo về cho con ăn thật.
Lại một hôm, Mạnh Tử bỏ học về nhà chơi. Bà mẹ đang ngồi dệt cửi, trông thấy liền cầm dao cắt đứt ngang tấm vải đang dệt trên khung, xúc động mà nói rằng: “Con đang đi học mà bỏ học thì cũng như ta đang dệt tấm vải này mà cắt đứt đi như vậy ! ”
Từ hôm đó Mạnh Tử cảm khái lời mẹ dạy, quyết không phụ tấm lòng của mẹ, chuyên tâm chuyện học tập, rồi về sau thành một bậc đại hiền vang danh ở thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.