[Thập Niên 80] Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 35:
Nhất Chỉ Đại Ngốc Quất
07/02/2024
"Nói không thấy rõ mặt, nhưng vóc dáng không cao." Kiều Hiểu Hiểu suy nghĩ đột nhiên vỗ tay một cái, kích động nói: "Kiều Song Kỳ nói nhìn thấy hắn đi đến cửa hàng bách hóa."
Lâm Sơ như có điều suy nghĩ gật đầu, cái này không có gì lạ, hai ngày trước cô còn nhìn thấy Lâm Xảo Mai có thêm một đôi giày mới tinh, thoạt nhìn rất đắt tiền.
Lâm Sơ chỉ coi như Lâm Xảo Mai đã bỏ vốn gốc, căn bản không nghĩ đến phương diện này.
Thấy Lâm Sơ cúi đầu không nói, Kiều Hiểu Hiểu đi tới bát quái: "Cậu biết người đàn ông đó sao?"
"Không biết." Lâm Sơ có chút ghét bỏ đẩy Kiều Hiểu Hiểu ra, cái đứa hay hóng chuyện này: "Nhưng người đàn ông kia chắc là tình nhân bí mật của Lâm Xảo Mai ở bên ngoài, được rồi, phải về thôi, học nhiều ít hóng hớt, mau về nhà đi."
Nói xong Lâm Sơ cũng không để ý phản ứng của Kiều Hiểu Hiểu sau lưng, đi được vài bước lại quay đầu dặn dò: "Việc này cậu đừng nói ra bên ngoài, người đàn ông này… Có phải là nhân tình của cô ta hay không tớ cũng không thể khẳng định."
Kiều Hiểu Hiểu há to miệng, cũng có thể nhét một quả trứng gà, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, cảm thấy Lâm Xảo Mai thật đúng là một dũng sĩ.
Lâm Sơ trở lại Lâm gia, Lâm Xảo Mai còn chưa ngủ, ngồi ở trong sân tâm trạng có vẻ vô cùng tốt, thấy Lâm Sơ trở lại, phá lệ nở nụ cười với Lâm Sơ, Lâm Sơ trong nháy mắt nổi da gà, nhìn dáng vẻ này của Lâm Xảo Mai, cực kỳ giống đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, Lâm Sơ đầu tiên là bị ý nghĩ này của mình sợ hết hồn, sau một giây đột nhiên phản ứng lại, len lén đánh giá Lâm Xảo Mai, cô ta sẽ không phải là người yêu đương mù quáng chứ.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lâm Sơ chỉ cảm thấy càng hoang đường, trong nháy mắt cả người run lên, xoa xoa cánh tay trở lại trong phòng, khủng bố khủng bố.
Mấy ngày sau, không biết có phải bởi vì động tác của Lâm Sơ quá rõ ràng hay không, Lâm Xảo Mai lại không ra khỏi cửa, mỗi ngày cơm nước xong liền đi giày mới khoe với hội chị em plastic, Lâm Sơ thấy như vậy cũng tạm thời không quản, quay đầu đi tìm Lâm Dũng Phú.
Lâm Dũng Phú sau khi bị đánh ở nhà yên tĩnh hai ngày, Lâm Ái Quốc đánh trận kia thật sự tàn nhẫn, ngày hôm sau Lâm Dũng Phú đi khập khiễng, cũng bởi vì không mua được chiếc đồng hồ mình muốn, sợ bị những đứa trẻ khác chê cười, dù sao lúc trước hắn đã thề son sắt nói mình muốn mua đồng hồ, mấy ngày nay sắc mặt hai cha con đều không tốt, trong lòng Lâm Dũng Phú còn oán hận Lâm Ái Quốc, Lâm Sơ thấy thế liền biết cơ hội của mình đã tới.
Vì thế sau bữa trưa một ngày nọ, Lâm Sơ lặng lẽ gọi Lâm Dũng Phú ra ngoài cửa, Lâm Dũng Phú vốn dĩ không tình nguyện, nhưng một giây sau thấy Lâm Sơ lấy từ trong túi ra chiếc đồng hồ hắn đang tâm tâm niệm niệm, ánh mắt Lâm Dũng Phú lập tức sáng lên, nhanh chóng đoạt lấy đeo trên tay.
Lâm Sơ ra dáng chị gái tốt, thấy Lâm Dũng Phú thích, cười càng vui vẻ: "Đây là đồ chị nhờ rất nhiều người mới mua được, không biết em có thích hay không."
Lâm Dũng Phú đương nhiên rất thích, nhưng khi đối mặt với người chị gái đáng ghét của mình, hắn đương nhiên sẽ không ôn tồn mà nói thích, hừ một tiếng, nghiêng mặt nhìn Lâm Sơ: "Không phải chị nói không có tiền sao, vậy chị mua thế nào, lần trước không phải là chị cố ý để tôi đi trộm tiền của cha chứ."
Sau trận đánh đó Lâm Dũng Phú dường như phát hiện mình bị Lâm Sơ lợi dụng, nhưng cũng chỉ là dường như, còn chưa nghĩ nhiều đã thấy vẻ mặt buồn bã của Lâm Sơ, cười khổ một tiếng: "Cho dù em chán ghét chị, nhưng em cũng là em trai ruột của chị a, mặc dù chị từng đánh em một lần bởi vì em không hiểu chuyện, nhưng chị cũng muốn tốt cho em mà thôi, hôm đó chị thấy cha vì một chiếc đồng hồ điện tử mà đánh em, trong lòng chị thật sự rất đau."
Có lẽ là Lâm Sơ diễn xuất quá mức hoàn mỹ, Lâm Dũng Phú tựa hồ tin tưởng lời nói quỷ quái này của Lâm Sơ, ánh mắt cũng tự giác né tránh bởi vì chính mình có thái độ không tốt đối với Lâm Sơ.
Lâm Sơ như có điều suy nghĩ gật đầu, cái này không có gì lạ, hai ngày trước cô còn nhìn thấy Lâm Xảo Mai có thêm một đôi giày mới tinh, thoạt nhìn rất đắt tiền.
Lâm Sơ chỉ coi như Lâm Xảo Mai đã bỏ vốn gốc, căn bản không nghĩ đến phương diện này.
Thấy Lâm Sơ cúi đầu không nói, Kiều Hiểu Hiểu đi tới bát quái: "Cậu biết người đàn ông đó sao?"
"Không biết." Lâm Sơ có chút ghét bỏ đẩy Kiều Hiểu Hiểu ra, cái đứa hay hóng chuyện này: "Nhưng người đàn ông kia chắc là tình nhân bí mật của Lâm Xảo Mai ở bên ngoài, được rồi, phải về thôi, học nhiều ít hóng hớt, mau về nhà đi."
Nói xong Lâm Sơ cũng không để ý phản ứng của Kiều Hiểu Hiểu sau lưng, đi được vài bước lại quay đầu dặn dò: "Việc này cậu đừng nói ra bên ngoài, người đàn ông này… Có phải là nhân tình của cô ta hay không tớ cũng không thể khẳng định."
Kiều Hiểu Hiểu há to miệng, cũng có thể nhét một quả trứng gà, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, cảm thấy Lâm Xảo Mai thật đúng là một dũng sĩ.
Lâm Sơ trở lại Lâm gia, Lâm Xảo Mai còn chưa ngủ, ngồi ở trong sân tâm trạng có vẻ vô cùng tốt, thấy Lâm Sơ trở lại, phá lệ nở nụ cười với Lâm Sơ, Lâm Sơ trong nháy mắt nổi da gà, nhìn dáng vẻ này của Lâm Xảo Mai, cực kỳ giống đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, Lâm Sơ đầu tiên là bị ý nghĩ này của mình sợ hết hồn, sau một giây đột nhiên phản ứng lại, len lén đánh giá Lâm Xảo Mai, cô ta sẽ không phải là người yêu đương mù quáng chứ.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lâm Sơ chỉ cảm thấy càng hoang đường, trong nháy mắt cả người run lên, xoa xoa cánh tay trở lại trong phòng, khủng bố khủng bố.
Mấy ngày sau, không biết có phải bởi vì động tác của Lâm Sơ quá rõ ràng hay không, Lâm Xảo Mai lại không ra khỏi cửa, mỗi ngày cơm nước xong liền đi giày mới khoe với hội chị em plastic, Lâm Sơ thấy như vậy cũng tạm thời không quản, quay đầu đi tìm Lâm Dũng Phú.
Lâm Dũng Phú sau khi bị đánh ở nhà yên tĩnh hai ngày, Lâm Ái Quốc đánh trận kia thật sự tàn nhẫn, ngày hôm sau Lâm Dũng Phú đi khập khiễng, cũng bởi vì không mua được chiếc đồng hồ mình muốn, sợ bị những đứa trẻ khác chê cười, dù sao lúc trước hắn đã thề son sắt nói mình muốn mua đồng hồ, mấy ngày nay sắc mặt hai cha con đều không tốt, trong lòng Lâm Dũng Phú còn oán hận Lâm Ái Quốc, Lâm Sơ thấy thế liền biết cơ hội của mình đã tới.
Vì thế sau bữa trưa một ngày nọ, Lâm Sơ lặng lẽ gọi Lâm Dũng Phú ra ngoài cửa, Lâm Dũng Phú vốn dĩ không tình nguyện, nhưng một giây sau thấy Lâm Sơ lấy từ trong túi ra chiếc đồng hồ hắn đang tâm tâm niệm niệm, ánh mắt Lâm Dũng Phú lập tức sáng lên, nhanh chóng đoạt lấy đeo trên tay.
Lâm Sơ ra dáng chị gái tốt, thấy Lâm Dũng Phú thích, cười càng vui vẻ: "Đây là đồ chị nhờ rất nhiều người mới mua được, không biết em có thích hay không."
Lâm Dũng Phú đương nhiên rất thích, nhưng khi đối mặt với người chị gái đáng ghét của mình, hắn đương nhiên sẽ không ôn tồn mà nói thích, hừ một tiếng, nghiêng mặt nhìn Lâm Sơ: "Không phải chị nói không có tiền sao, vậy chị mua thế nào, lần trước không phải là chị cố ý để tôi đi trộm tiền của cha chứ."
Sau trận đánh đó Lâm Dũng Phú dường như phát hiện mình bị Lâm Sơ lợi dụng, nhưng cũng chỉ là dường như, còn chưa nghĩ nhiều đã thấy vẻ mặt buồn bã của Lâm Sơ, cười khổ một tiếng: "Cho dù em chán ghét chị, nhưng em cũng là em trai ruột của chị a, mặc dù chị từng đánh em một lần bởi vì em không hiểu chuyện, nhưng chị cũng muốn tốt cho em mà thôi, hôm đó chị thấy cha vì một chiếc đồng hồ điện tử mà đánh em, trong lòng chị thật sự rất đau."
Có lẽ là Lâm Sơ diễn xuất quá mức hoàn mỹ, Lâm Dũng Phú tựa hồ tin tưởng lời nói quỷ quái này của Lâm Sơ, ánh mắt cũng tự giác né tránh bởi vì chính mình có thái độ không tốt đối với Lâm Sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.