[Thập Niên 80] Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 36:
Nhất Chỉ Đại Ngốc Quất
07/02/2024
"Chị đã nghĩ, nếu cha không nỡ mua cho em, vậy cho dù chị tìm người vay tiền cũng phải mua chiếc đồng hồ này cho em, ai bảo em thích chứ? Thế còn…" Lâm Sơ nói tiếp, còn cố ý nhấn mạnh thêm hai chữ vay tiền.
Lâm Dũng Phú cũng không phụ sự mong đợi của cô mà nghe ra trọng điểm trong lời nói của Lâm Sơ: "Vay tiền?"
Lâm Sơ tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, lau nước mắt nơi khóe mắt, cay đắng cười: "Chị phải đi mượn những người xung quanh một vòng mới mua được chiếc đồng hồ cho em, nhìn thấy em thích chị cũng thấy đủ rồi."
Nói xong lời này Lâm Sơ thở dài một hơi thật lớn: "Số tiền này chị cũng không biết khi nào mới có thể trả hết, là chị của em vô dụng a, thật sự là… là không có tiền."
Phía sau Lâm Sơ còn nói thêm cái gì đó nhưng mà Lâm Dũng Phú không nghe lọt tai, chỉ có hai chữ vay tiền vẫn vờn quanh bên tai, đúng vậy, sao hắn không nghĩ tới?
A, hắn không có tiền vẫn có thể đi vay tiền a, nếu thật sự không mượn được hắn còn có thể đi cướp, đàn em của hắn nhiều như vậy, còn sợ người khác sao, từ nơi này có thể nhìn ra, Lâm Dũng Phú kế thừa hoàn mỹ bộ phận kém chất lượng trong gen của Lâm Ái Quốc.
Sau khi Lâm Dũng Phú suy nghĩ cẩn thận vui vẻ bừng bừng chạy ra ngoài tìm đám đàn em của hắn, Lâm Sơ dùng ngón trỏ lau đi nước mắt khóe mắt, nhếch khóe miệng, không còn dáng vẻ thương tâm như vừa nãy nữa: "Cố gắng hưởng thụ đi, em trai thân ái của tôi."
Không ngoài dự liệu, đến ngày hôm sau, khi Lâm Sơ nhìn thấy Lâm Dũng Phú không cẩn thận lộ ra một thứ vốn không thuộc về hắn, Lâm Sơ liền biết.
Lời của mình Lâm Dũng Phú đã nghe lọt và bắt đầu thi hành.
Như vậy kế tiếp việc cô cần làm chính là lẳng lặng xem kịch, đợi đến thời điểm thích hợp thì thu lưới, như vậy mới có thể cho Lâm Dũng Phú giáo huấn lớn nhất, nếu không thằng nhóc này sẽ không thay đổi, không phải hắn luôn cho rằng thế giới xoay quanh mình sao, vậy để cho hắn chịu khổ đi.
Càng nghĩ lại càng vui vẻ, Lâm Sơ hừ nhẹ giọng điệu không biết nên đi tìm Thẩm Thanh Dương giúp hắn bổ sung tri thức không, dù sao kì nghỉ hè đã qua hai phần ba, sau khi đi học cô cũng không có thời gian, đến dưới tàng cây lê, Lâm Sơ phát hiện Thẩm Thanh Dương thế mà không tới, cô ngồi đợi đến khi mặt trời lặn hắn cũng không tới, Lâm Sơ chỉ coi như hắn có việc không rảnh tới, kết quả ngày hôm sau cũng không tới, đợi đến ngày thứ ba Lâm Sơ đứng ngồi không yên.
Một đường chạy chậm đến nhà Thẩm Thanh Dương, lá rụng trong sân rơi đầy đất, dường như đã mấy ngày không ai quét dọn qua, Lâm Sơ ở bên ngoài đi tới đi lui, dạo qua hai vòng sau đó nhìn vào bên trong hô một tiếng Trầm Thanh Dương, kết quả vẫn không ai trả lời, học trò mình đắc ý đột nhiên không thấy người, cái này khiến cho Lâm Sơ có chút lo lắng, kết quả nửa đường gặp Kiều Song Kỳ, vừa hỏi mới biết hóa ra hai ngày nay Thẩm Thanh Dương đều ở trên trấn.
"Cậu ấy ở trên trấn làm gì, có việc cũng không nói với chị một tiếng, chị còn tưởng rằng cậu ấy mắc bệnh chứ." Lâm Sơ có chút oán giận, đứa nhỏ này thật sự không khiến người ta bớt lo mà.
Kiều Song Kỳ nghe vậy không trực tiếp trả lời, ngược lại quay mặt sang bên khác, tuy Kiều Song Kỳ không rõ vì sao Thẩm Thanh Dương không cho mình nói cho Lâm Sơ chuyện hắn bị bệnh, hơn nữa còn dặn dò mình, nếu gặp phải Lâm Sơ hỏi hắn đi đâu ngàn vạn lần đừng nói, nhưng Thẩm Thanh Dương đã dặn dò như vậy, hắn cũng sẽ không nói cho Lâm Sơ biết nguyên nhân.
Vì thế Kiều Song Kỳ sờ sờ đầu mình, ánh mắt né tránh: "Không có việc gì."
Lâm Sơ híp mắt, nhìn Kiều Song Kỳ như vậy tuyệt đối có vấn đề, cô cười híp mắt đến gần Kiều Song Kỳ: "Bạn nhỏ, nếu nói dối mũi sẽ dài hơn nha."
Kiều Song Kỳ bất vi sở động, ngược lại nghiêm túc nhìn Lâm Sơ, nói: "Chị Tiểu Sơ, chị đừng cười như vậy, em sợ."
Lâm Sơ liếc mắt, thu hồi nụ cười, thay đổi chiến lược, lắc lắc đầu: "Được rồi, thế chị tự lên thị trấn tìm cậu ấy vậy."
Lâm Dũng Phú cũng không phụ sự mong đợi của cô mà nghe ra trọng điểm trong lời nói của Lâm Sơ: "Vay tiền?"
Lâm Sơ tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, lau nước mắt nơi khóe mắt, cay đắng cười: "Chị phải đi mượn những người xung quanh một vòng mới mua được chiếc đồng hồ cho em, nhìn thấy em thích chị cũng thấy đủ rồi."
Nói xong lời này Lâm Sơ thở dài một hơi thật lớn: "Số tiền này chị cũng không biết khi nào mới có thể trả hết, là chị của em vô dụng a, thật sự là… là không có tiền."
Phía sau Lâm Sơ còn nói thêm cái gì đó nhưng mà Lâm Dũng Phú không nghe lọt tai, chỉ có hai chữ vay tiền vẫn vờn quanh bên tai, đúng vậy, sao hắn không nghĩ tới?
A, hắn không có tiền vẫn có thể đi vay tiền a, nếu thật sự không mượn được hắn còn có thể đi cướp, đàn em của hắn nhiều như vậy, còn sợ người khác sao, từ nơi này có thể nhìn ra, Lâm Dũng Phú kế thừa hoàn mỹ bộ phận kém chất lượng trong gen của Lâm Ái Quốc.
Sau khi Lâm Dũng Phú suy nghĩ cẩn thận vui vẻ bừng bừng chạy ra ngoài tìm đám đàn em của hắn, Lâm Sơ dùng ngón trỏ lau đi nước mắt khóe mắt, nhếch khóe miệng, không còn dáng vẻ thương tâm như vừa nãy nữa: "Cố gắng hưởng thụ đi, em trai thân ái của tôi."
Không ngoài dự liệu, đến ngày hôm sau, khi Lâm Sơ nhìn thấy Lâm Dũng Phú không cẩn thận lộ ra một thứ vốn không thuộc về hắn, Lâm Sơ liền biết.
Lời của mình Lâm Dũng Phú đã nghe lọt và bắt đầu thi hành.
Như vậy kế tiếp việc cô cần làm chính là lẳng lặng xem kịch, đợi đến thời điểm thích hợp thì thu lưới, như vậy mới có thể cho Lâm Dũng Phú giáo huấn lớn nhất, nếu không thằng nhóc này sẽ không thay đổi, không phải hắn luôn cho rằng thế giới xoay quanh mình sao, vậy để cho hắn chịu khổ đi.
Càng nghĩ lại càng vui vẻ, Lâm Sơ hừ nhẹ giọng điệu không biết nên đi tìm Thẩm Thanh Dương giúp hắn bổ sung tri thức không, dù sao kì nghỉ hè đã qua hai phần ba, sau khi đi học cô cũng không có thời gian, đến dưới tàng cây lê, Lâm Sơ phát hiện Thẩm Thanh Dương thế mà không tới, cô ngồi đợi đến khi mặt trời lặn hắn cũng không tới, Lâm Sơ chỉ coi như hắn có việc không rảnh tới, kết quả ngày hôm sau cũng không tới, đợi đến ngày thứ ba Lâm Sơ đứng ngồi không yên.
Một đường chạy chậm đến nhà Thẩm Thanh Dương, lá rụng trong sân rơi đầy đất, dường như đã mấy ngày không ai quét dọn qua, Lâm Sơ ở bên ngoài đi tới đi lui, dạo qua hai vòng sau đó nhìn vào bên trong hô một tiếng Trầm Thanh Dương, kết quả vẫn không ai trả lời, học trò mình đắc ý đột nhiên không thấy người, cái này khiến cho Lâm Sơ có chút lo lắng, kết quả nửa đường gặp Kiều Song Kỳ, vừa hỏi mới biết hóa ra hai ngày nay Thẩm Thanh Dương đều ở trên trấn.
"Cậu ấy ở trên trấn làm gì, có việc cũng không nói với chị một tiếng, chị còn tưởng rằng cậu ấy mắc bệnh chứ." Lâm Sơ có chút oán giận, đứa nhỏ này thật sự không khiến người ta bớt lo mà.
Kiều Song Kỳ nghe vậy không trực tiếp trả lời, ngược lại quay mặt sang bên khác, tuy Kiều Song Kỳ không rõ vì sao Thẩm Thanh Dương không cho mình nói cho Lâm Sơ chuyện hắn bị bệnh, hơn nữa còn dặn dò mình, nếu gặp phải Lâm Sơ hỏi hắn đi đâu ngàn vạn lần đừng nói, nhưng Thẩm Thanh Dương đã dặn dò như vậy, hắn cũng sẽ không nói cho Lâm Sơ biết nguyên nhân.
Vì thế Kiều Song Kỳ sờ sờ đầu mình, ánh mắt né tránh: "Không có việc gì."
Lâm Sơ híp mắt, nhìn Kiều Song Kỳ như vậy tuyệt đối có vấn đề, cô cười híp mắt đến gần Kiều Song Kỳ: "Bạn nhỏ, nếu nói dối mũi sẽ dài hơn nha."
Kiều Song Kỳ bất vi sở động, ngược lại nghiêm túc nhìn Lâm Sơ, nói: "Chị Tiểu Sơ, chị đừng cười như vậy, em sợ."
Lâm Sơ liếc mắt, thu hồi nụ cười, thay đổi chiến lược, lắc lắc đầu: "Được rồi, thế chị tự lên thị trấn tìm cậu ấy vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.