[Thập Niên 80] Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 7:
Nhất Chỉ Đại Ngốc Quất
18/12/2023
“Không chịu thôi đúng không, ngày bà xuống đất vàng đã đến tận cổ rồi đó, bình thường không nói gì nghĩa là đang tôn trọng bà, chứ không phải để bà cậy già lên mặt ở đây, ngày thường đau lưng nằm tê liệt trên giường, ngay cả đi toilet cũng phải để mẹ tôi hầu hạ, thế mà lúc ra tay đánh người có tinh thần như vậy, nếu đổi lại có con dâu cường thế thì bà đã sớm được chôn dưới đất rồi.” Lâm Sơ nhìn chằm chằm vào bà lão nói, mấy lần bà ta muốn mở miệng cũng không thể chen vào.
Dáng vẻ bà lão khô quắt, vẻ mặt hung dữ, là một người đàn bà độc ác điển hình, Lâm Sơ cũng không tránh ánh mắt bà ta, mở mắt thật to khinh thường trừng lại, thời điểm đọc tiểu thuyết hay là quay phim, Lâm Sơ đều cực kỳ chán ghét bà lão này, là loại người cực đoan như vậy, thế mà cuối cùng tác giả còn để cho bà ta an hưởng lúc tuổi già, thậm chí còn tốt hơn cả nhân vật chính Lâm Sơ.
Nghe xong, Chu Xuân Yến lập tức kinh ngạc, có chút hoảng sợ nhìn về phía Lâm Sơ, trước đây cô chưa bao giờ dám nói như thế này: “Tiểu Sơ, đừng nói nữa, mau chạy đến nhận lỗi với bà nội con đi.”
“Nghe lời, mau đi nhận lỗi.” Chu Xuân Yến giữ chặt Lâm Sơ, khẽ lắc đầu với cô, trong mắt còn mang theo tia cầu xin, bởi lẽ bà biết sau khi Lâm Ái Quốc trở về thì kết cục của mình và Lâm Sơ sẽ là cái gì.
Lâm Sơ cúi đầu nhìn đôi tay đang giữ mình, rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi, nhưng lại giống như một tờ giấy bị vò thành một cục rồi được mở ra, nếp nhăn che kín cả khuôn mặt, mặc quần áo vải thô tẩy nhiều đến mức bạc màu, ánh mắt nhu nhược không dám nhìn thẳng người khác, bị tàn phá đến nỗi không còn nhìn ra dáng vẻ tuổi này nữa.
Lâm Dũng Phú ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, chỉ vào Lâm Sơ hung tợn ra lệnh cho Chu Xuân Yến: “Mẹ, mẹ mau đánh chết cô ta, nếu không chờ cha tôi trở về, tôi sẽ bảo cha đánh chết mẹ.”
Từ nhỏ trong đầu Lâm Dũng Phú đã thấm nhuần một loại tư tưởng, hắn là đứa con trai duy nhất trong gia đình, tất cả mọi người đều phải nghe lời hắn, không ai có thể ngỗ nghịch lời hắn, cho dù là người trước mặt này là mẹ ruột của hắn.
Chu Xuân Yến dường như đã quen, nghe được lời này không có phản ứng gì, buông Lâm Sơ ra xong quay đầu ôn tồn dỗ dành Lâm Dũng Phú: “Con bé là chị gái của con.”
Lâm Dũng Phú kêu to: “Tôi không có người chị gái như cô ta, mẹ mau đuổi cô ta đi đi.”
Chu Xuân Yến đang định mở miệng, ánh mắt hình viên đạn của Lâm Sơ lập tức nhìn qua, Lâm Dũng Phú bị dọa không tự chủ ợ một cái.
Dáng vẻ bà lão khô quắt, vẻ mặt hung dữ, là một người đàn bà độc ác điển hình, Lâm Sơ cũng không tránh ánh mắt bà ta, mở mắt thật to khinh thường trừng lại, thời điểm đọc tiểu thuyết hay là quay phim, Lâm Sơ đều cực kỳ chán ghét bà lão này, là loại người cực đoan như vậy, thế mà cuối cùng tác giả còn để cho bà ta an hưởng lúc tuổi già, thậm chí còn tốt hơn cả nhân vật chính Lâm Sơ.
Nghe xong, Chu Xuân Yến lập tức kinh ngạc, có chút hoảng sợ nhìn về phía Lâm Sơ, trước đây cô chưa bao giờ dám nói như thế này: “Tiểu Sơ, đừng nói nữa, mau chạy đến nhận lỗi với bà nội con đi.”
“Nghe lời, mau đi nhận lỗi.” Chu Xuân Yến giữ chặt Lâm Sơ, khẽ lắc đầu với cô, trong mắt còn mang theo tia cầu xin, bởi lẽ bà biết sau khi Lâm Ái Quốc trở về thì kết cục của mình và Lâm Sơ sẽ là cái gì.
Lâm Sơ cúi đầu nhìn đôi tay đang giữ mình, rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi, nhưng lại giống như một tờ giấy bị vò thành một cục rồi được mở ra, nếp nhăn che kín cả khuôn mặt, mặc quần áo vải thô tẩy nhiều đến mức bạc màu, ánh mắt nhu nhược không dám nhìn thẳng người khác, bị tàn phá đến nỗi không còn nhìn ra dáng vẻ tuổi này nữa.
Lâm Dũng Phú ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, chỉ vào Lâm Sơ hung tợn ra lệnh cho Chu Xuân Yến: “Mẹ, mẹ mau đánh chết cô ta, nếu không chờ cha tôi trở về, tôi sẽ bảo cha đánh chết mẹ.”
Từ nhỏ trong đầu Lâm Dũng Phú đã thấm nhuần một loại tư tưởng, hắn là đứa con trai duy nhất trong gia đình, tất cả mọi người đều phải nghe lời hắn, không ai có thể ngỗ nghịch lời hắn, cho dù là người trước mặt này là mẹ ruột của hắn.
Chu Xuân Yến dường như đã quen, nghe được lời này không có phản ứng gì, buông Lâm Sơ ra xong quay đầu ôn tồn dỗ dành Lâm Dũng Phú: “Con bé là chị gái của con.”
Lâm Dũng Phú kêu to: “Tôi không có người chị gái như cô ta, mẹ mau đuổi cô ta đi đi.”
Chu Xuân Yến đang định mở miệng, ánh mắt hình viên đạn của Lâm Sơ lập tức nhìn qua, Lâm Dũng Phú bị dọa không tự chủ ợ một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.