[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 34: Lấy Độc Trị Độc 1
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
Hiện tại vẫn còn hai trăm quả hồng cuối cùng, có thể sẽ bán hết trong ngày cuối cùng.
Sáng ngày thứ tư, Tần Mạn và Giang Tông mang hai trăm quả hồng cuối cùng về huyện, đặt lại chỗ cũ như thường lệ.
Tần Mạn lấy lý do đây là giống ngoại lai, nhanh chóng khai trương công việc kinh doanh mới, lượng người đến mua quả hồng cũng đều đặn, thậm chí có cả những khách hàng cũ đã chắt chiu tích góp từng chút một từ trước đó vài ngày, khi đi ngang qua quầy hàng bán quả hồng, họ cũng sẽ dừng lại để mua thêm vài quả hồng.
Khoảng mười một giờ, những quả hồng đã được bán hết, kiếm được mười đồng tiền cuối cùng.
Hai người họ vui mừng mà nhìn số tiền vừa mới kiếm được này, cả hai người đều để lộ ra nụ cười hài lòng và nhẹ nhõm.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Tần Mạn bỏ tiền vào trong cái túi vải của Giang Tông.
Nhưng Giang Tông lại có dự định khác, anh vẫn muốn đến tòa soạn để xem thử có bài báo nào có thể cho anh viết hay không, biết đâu lại có thể kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.
“Trước mắt thì đừng gấp gáp, anh sẽ đến tòa soạn xem thử có bài báo nào có thể cho anh viết hay không, em có đói chưa? Em có muốn ăn gì không?”
Lúc nào Giang Tông cũng đều thắc mắc cô có đói bụng hay không, khát nước hay không, hầu như thỉnh thoảng đều sẽ hỏi cô một câu đó.
Tần Mạn lắc đầu, cô vẫn chưa cảm thấy đói bụng.
“Em không đói bụng, vậy chúng ta đi đến tòa soạn trước đi! Em đi cùng anh!”
Cô cũng rất tò mò, tòa soạn của thời đại này thì sẽ trông như thế nào, với sự phát nhanh chóng của nền kinh tế, Internet sẽ dần thay thế các tờ báo, nhưng vẫn còn rất nhiều người thuộc thế hệ cũ có thói quen đọc báo hàng ngày.
Hẳn tòa soạn tại huyện chỉ là một tòa soạn nhỏ chuyên đưa tin ở địa phương mà thôi.
“Ừm, nếu như em đói rồi thì nhớ nói cho anh biết nhé!” Giang Tông vừa nói vừa vuốt lại phần tóc rối lộn xộn trên trán cho cô.
Tần Mạn mỉm cười gật đầu, sau đó Giang Tông tạm đặt cái giỏ ở hợp tác xã cung tiêu gần đó.
Sau khi trả hai xu phí giữ đồ, anh dẫn Tần Mạn đi bộ đến tòa soạn.
Họ phải đi bộ gần hai mươi phút mới đến tòa soạn - nằm ở một khu vực náo nhiệt ở trong huyện.
Nơi này tên là Mỗ Huyện Nhật Báo, quả nhiên đúng như dự đoán nó thật sự là một nơi chuyên đưa tin ở địa phương, tất cả những gì nơi này viết cũng đều là về một số vấn đề nhỏ nhặt trong địa phương.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng ngày thứ tư, Tần Mạn và Giang Tông mang hai trăm quả hồng cuối cùng về huyện, đặt lại chỗ cũ như thường lệ.
Tần Mạn lấy lý do đây là giống ngoại lai, nhanh chóng khai trương công việc kinh doanh mới, lượng người đến mua quả hồng cũng đều đặn, thậm chí có cả những khách hàng cũ đã chắt chiu tích góp từng chút một từ trước đó vài ngày, khi đi ngang qua quầy hàng bán quả hồng, họ cũng sẽ dừng lại để mua thêm vài quả hồng.
Khoảng mười một giờ, những quả hồng đã được bán hết, kiếm được mười đồng tiền cuối cùng.
Hai người họ vui mừng mà nhìn số tiền vừa mới kiếm được này, cả hai người đều để lộ ra nụ cười hài lòng và nhẹ nhõm.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Tần Mạn bỏ tiền vào trong cái túi vải của Giang Tông.
Nhưng Giang Tông lại có dự định khác, anh vẫn muốn đến tòa soạn để xem thử có bài báo nào có thể cho anh viết hay không, biết đâu lại có thể kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.
“Trước mắt thì đừng gấp gáp, anh sẽ đến tòa soạn xem thử có bài báo nào có thể cho anh viết hay không, em có đói chưa? Em có muốn ăn gì không?”
Lúc nào Giang Tông cũng đều thắc mắc cô có đói bụng hay không, khát nước hay không, hầu như thỉnh thoảng đều sẽ hỏi cô một câu đó.
Tần Mạn lắc đầu, cô vẫn chưa cảm thấy đói bụng.
“Em không đói bụng, vậy chúng ta đi đến tòa soạn trước đi! Em đi cùng anh!”
Cô cũng rất tò mò, tòa soạn của thời đại này thì sẽ trông như thế nào, với sự phát nhanh chóng của nền kinh tế, Internet sẽ dần thay thế các tờ báo, nhưng vẫn còn rất nhiều người thuộc thế hệ cũ có thói quen đọc báo hàng ngày.
Hẳn tòa soạn tại huyện chỉ là một tòa soạn nhỏ chuyên đưa tin ở địa phương mà thôi.
“Ừm, nếu như em đói rồi thì nhớ nói cho anh biết nhé!” Giang Tông vừa nói vừa vuốt lại phần tóc rối lộn xộn trên trán cho cô.
Tần Mạn mỉm cười gật đầu, sau đó Giang Tông tạm đặt cái giỏ ở hợp tác xã cung tiêu gần đó.
Sau khi trả hai xu phí giữ đồ, anh dẫn Tần Mạn đi bộ đến tòa soạn.
Họ phải đi bộ gần hai mươi phút mới đến tòa soạn - nằm ở một khu vực náo nhiệt ở trong huyện.
Nơi này tên là Mỗ Huyện Nhật Báo, quả nhiên đúng như dự đoán nó thật sự là một nơi chuyên đưa tin ở địa phương, tất cả những gì nơi này viết cũng đều là về một số vấn đề nhỏ nhặt trong địa phương.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.