[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 35: Lấy Độc Trị Độc 2
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
Tòa soạn tổng cộng có ba tầng, mọi người ở bên trong đều đang bận rộn, đi đi lại lại, nhưng tất cả những họ đều biết đến Giang Tông, vừa nhìn thấy anh thì lập tức chào hỏi.
“Tiểu Giang, lại đến đây à?”
“Chào buổi trưa, Tiểu Giang.”
“Chào buổi trưa.” Giang Tông chào hỏi qua lại với họ.
Người tinh mắt thì chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy Tần Mạn đi theo anh.
“Đây là vợ của cậu à, xinh đẹp thật đó!” Một người chị trông lớn hơn họ vài tuổi mỉm cười nói.
Bởi vì Giang Tông từng nói anh đã có gia đình rồi, còn có hai đứa con là một đôi song sinh, cho nên mọi người ở tòa soạn đều biết chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên.
Giang Tông mỉm cười, ngầm thừa nhận, xoay người nắm lấy cổ tay Tần Mạn.
“Giang Tông, anh đến rồi à, vừa đúng lúc có một bài báo có thể để cho anh viết này!”
Lúc này, giọng nói của một cô gái trẻ vang lên, một cô gái có mái tóc dài buộc nửa đầu, mặc váy hoa màu trắng chạy xuống từ trên cầu thang.
Cô gái đó có khuôn mặt thanh tú, sắc mặt hồng hào, nụ cười vô cùng rạng rỡ, nhưng khi ánh mắt cô ta chạm tới Tần Mạn đang đứng bên cạnh Giang Tông, nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt nhau của họ, nụ cười của cô ta lập tức tắt ngấm.
Mà những biểu cảm nhỏ nhặt này đều đã bị Tần Mạn thu hết vào trong mắt, cô cho rằng chồng của mình vẫn quá bắt mắt, đi đến bất cứ nơi nào thì người ta cũng đều sẽ nhớ nhung đến anh!
Tần Mạn nở một nụ cười thiện ý với cô ta, nhưng trong nụ cười đó lại có tuyên bố chủ quyền.
Tần Mạn sinh ra đã xinh đẹp, mỹ lệ, nhưng khi so sánh với khuôn mặt thanh tú của cô ta thì trông rất bình thường.
“Tiểu Dương, đó là bài báo gì vậy, tôi có thể xem qua được không?” Sự chú ý của Giang Tông đều dồn hết vào bài báo, không hề nhận ra cuộc chiến tranh âm thầm, nhỏ nhặt tầm thường giữa những người phụ nữ.
Tiểu Dương là họ của cô gái này, cho nên mọi người trong tòa soạn đều gọi cô ta như vậy.
Tiểu Dương gượng gạo một nụ cười.
“Đi theo tôi đi, tôi đưa anh đi xem!” Cô ta dẫn đầu, đưa hai vợ chồng Giang Tông đi lên tầng hai.
Tầng một đều đầy công việc bừa bộn, còn có không ít người dân bình thường ra ra vào vào cầm theo mấy tờ báo, tầng hai là nơi đặt văn phòng làm việc thật sự, đồng thời cũng là phòng tiếp khách, còn tầng ba là nhà ăn, là nơi để ăn uống, nghỉ ngơi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tiểu Giang, lại đến đây à?”
“Chào buổi trưa, Tiểu Giang.”
“Chào buổi trưa.” Giang Tông chào hỏi qua lại với họ.
Người tinh mắt thì chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy Tần Mạn đi theo anh.
“Đây là vợ của cậu à, xinh đẹp thật đó!” Một người chị trông lớn hơn họ vài tuổi mỉm cười nói.
Bởi vì Giang Tông từng nói anh đã có gia đình rồi, còn có hai đứa con là một đôi song sinh, cho nên mọi người ở tòa soạn đều biết chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên.
Giang Tông mỉm cười, ngầm thừa nhận, xoay người nắm lấy cổ tay Tần Mạn.
“Giang Tông, anh đến rồi à, vừa đúng lúc có một bài báo có thể để cho anh viết này!”
Lúc này, giọng nói của một cô gái trẻ vang lên, một cô gái có mái tóc dài buộc nửa đầu, mặc váy hoa màu trắng chạy xuống từ trên cầu thang.
Cô gái đó có khuôn mặt thanh tú, sắc mặt hồng hào, nụ cười vô cùng rạng rỡ, nhưng khi ánh mắt cô ta chạm tới Tần Mạn đang đứng bên cạnh Giang Tông, nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt nhau của họ, nụ cười của cô ta lập tức tắt ngấm.
Mà những biểu cảm nhỏ nhặt này đều đã bị Tần Mạn thu hết vào trong mắt, cô cho rằng chồng của mình vẫn quá bắt mắt, đi đến bất cứ nơi nào thì người ta cũng đều sẽ nhớ nhung đến anh!
Tần Mạn nở một nụ cười thiện ý với cô ta, nhưng trong nụ cười đó lại có tuyên bố chủ quyền.
Tần Mạn sinh ra đã xinh đẹp, mỹ lệ, nhưng khi so sánh với khuôn mặt thanh tú của cô ta thì trông rất bình thường.
“Tiểu Dương, đó là bài báo gì vậy, tôi có thể xem qua được không?” Sự chú ý của Giang Tông đều dồn hết vào bài báo, không hề nhận ra cuộc chiến tranh âm thầm, nhỏ nhặt tầm thường giữa những người phụ nữ.
Tiểu Dương là họ của cô gái này, cho nên mọi người trong tòa soạn đều gọi cô ta như vậy.
Tiểu Dương gượng gạo một nụ cười.
“Đi theo tôi đi, tôi đưa anh đi xem!” Cô ta dẫn đầu, đưa hai vợ chồng Giang Tông đi lên tầng hai.
Tầng một đều đầy công việc bừa bộn, còn có không ít người dân bình thường ra ra vào vào cầm theo mấy tờ báo, tầng hai là nơi đặt văn phòng làm việc thật sự, đồng thời cũng là phòng tiếp khách, còn tầng ba là nhà ăn, là nơi để ăn uống, nghỉ ngơi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.